Sổ hộ khẩu thời này vẫn còn được viết tay, mục quan hệ của hai đứa trẻ với cô được ghi là mẹ - con trai/mẹ - con gái.
Nghĩ đến việc trước đây hai đứa trẻ còn gọi cô là chị, sau đó đổi sang gọi là thím, cô vẫn chưa quen, vậy mà mấy chữ này lại có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cô.
Nó có nghĩa là, sau khi đến thế giới này, cô đã có người thân thật sự.
Nhìn thấy dòng chữ đó, Diệp Tiểu Vũ cũng không kìm được xúc động.
Mặc dù cậu bé không thể gọi ra miệng, nhưng trong lòng cậu, Tô Ý đã sớm thay thế vị trí của mẹ ruột.
Nếu không có cô, cậu và Noãn Noãn cũng sẽ thật sự trở thành những đứa trẻ không có mẹ trong miệng những đứa trẻ khác trong khu tập thể.
Nhưng bây giờ thì khác, từ ngày có Tô Ý, cậu và Noãn Noãn đã trở thành đối tượng được các bạn nhỏ khác ngưỡng mộ.
Tô Ý cẩn thận xem lại một lần nữa, sau đó cất kỹ cuốn sổ, đôi mắt cô hơi ươn ướt.
Cô cười nói với Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn: "Hôm nay là ngày vui, đáng để ăn mừng, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, hai đứa muốn ăn gì?"
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vui mừng quá, không biết nên ăn gì.
"Thím ơi, bây giờ bọn cháu cũng rảnh, hay là thím dẫn bọn cháu đi chợ cùng đi."
"Đúng vậy, bọn cháu có thể giúp thím xách đồ."
Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Được, vậy thì cùng đi, lát nữa chúng ta ghé vào thị trấn mua chút đồ ăn vặt cho hai đứa."
Ba người vừa nói vừa cười đi về phía thị trấn.
Nào ngờ, Diệp Tiểu Vũ đang chạy phía trước bỗng nhiên dừng lại, còn lùi về sau mấy bước.
Tô Ý ngẩng đầu nhìn, thấy có mấy người đang tụ tập ở cổng giống như đang gây sự.
Nhìn bọn họ có vẻ không phải người trong khu tập thể, nhìn kỹ lại, cuối cùng cô cũng nhận ra một "người quen”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-249.html.]
Tô Ý ngước mắt nhìn vào trong đám người, thấy Trần Phương Linh, mẹ ruột của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng ở trong đó.
Cùng lúc đó, Trần Phương Linh cũng nhìn thấy hai đứa trẻ, cô ta lập tức nhân lúc mọi người không chú ý, chạy về phía bên này.
DTV
"Tiểu Vũ! Noãn Noãn!"
Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, Diệp Tiểu Vũ vô thức che chắn cho Noãn Noãn ở phía sau mình.
Tô Ý cũng bước đến chắn trước hai đứa trẻ: "Cô lại đến đây làm gì?"
Trần Phương Linh nhìn về phía Tô Ý với ánh mắt căm hận: "Tôi muốn làm gì? Tôi đến gặp con của tôi, các người dựa vào đâu mà không cho tôi gặp?"
Tô Ý cười lạnh: "Trước mặt trẻ con, tôi không muốn nói gì, trong lòng cô tự biết rõ tại sao mình không được gặp chúng, tôi khuyên cô mau chóng rời khỏi đây."
Nói xong, Tô Ý vội vàng nháy mắt ra hiệu với đồng chí canh gác, bảo anh ta nhanh chóng gọi điện thoại kêu người đến.
Đối phương cũng lập tức quay vào gọi điện thoại.
Nhân lúc anh ta gọi điện thoại, mấy người đàn ông do Trần Phương Linh dẫn theo cũng tiến đến vây quanh Tô Ý.
"Em gái, người mà cô nói là người phụ nữ này sao? Trông cũng được đấy chứ!"
Nghe vậy, Diệp Tiểu Vũ lập tức nổi giận siết chặt nắm đấm, chắn trước Tô Ý: "Không cho các người nói thím của tôi như vậy, mau cút ra ngoài!"
Trong lúc hai bên đang giằng co, một đồng chí khác trong phòng gác cũng chạy ra, chắn trước mặt bọn họ.
Đối phương thấy vậy, lúc này mới không dám tiến lên nữa.
Tô Ý biết đối phương đông người, nếu như thật sự xảy ra ẩu đả, cô sợ hai đứa trẻ sẽ bị thương, nên cô định kéo dài thời gian, đợi Chu Cận Xuyên đến.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trần Phương Linh: "Rốt cuộc các người lại muốn giở trò gì?"
Trần Phương Linh biết đây là trước cổng đơn vị, nếu gây chuyện thật thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng hôm nay cô ta quyết tâm phải đưa hai đứa trẻ đi, nên cố ý dịu giọng giải thích với Tô Ý: "Tôi đến đón Tiểu Vũ và Noãn Noãn về nhà.".