Diệp Tiểu Vũ cắn răng, kéo Diệp Noãn Noãn liều mạng chạy về nhà.
Thấy hai đứa trẻ bỏ chạy, đám người Trần Phương Linh ra sức vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế của hai đồng chí gác cổng, sau đó lao về phía Tô Ý.
Tô Ý cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô lấy từ trong không gian ra một cây gậy gỗ, chính là cây gậy mà Tô Nhị Cường thường mang theo mỗi khi ra ngoài đánh nhau, cô đã thu được từ nhà họ Tô.
DTV
Cô vung gậy vào người những kẻ định vượt qua cô.
Trên cây gậy còn có mấy cái gai nhọn, đánh vào người là kêu la oai oái.
Lần này Trần Phương Linh dẫn theo bảy, tám người đàn ông đến đây.
Mặc dù hai đồng chí gác cổng cũng có chút võ nghệ, nhưng thật sự đánh nhau thì vẫn hỗn loạn.
Hơn nữa, Tô Ý lại là mục tiêu tấn công trọng điểm của bọn họ.
Chỉ thấy cô đúng giữa đường, một tay cầm gậy, một tay cảnh giác nhìn những kẻ đang lao đến.
Chỉ cần có người đến đến gần, lập tục được cây gậy hầu hạ.
Không bao lâu sau, mấy người kia đều lần lượt ăn gậy của cô.
Có lẽ là do cô đánh quá mạnh, đến cuối cùng, cây gậy trên tay cô đã gãy làm đôi.
Tô Ý thấy tình hình không ổn, đánh không lại vậy thì nhanh chóng chạy thôi!
Kết quả, vừa quay người lại, "bịch" một tiếng, cô đã đụng phải một bức tường bằng thịt.
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, người xuất hiện trước mặt cô chính là Chu Cận Xuyên.
Cô vội vàng che lấy cái mũi hơi đau xót của mìn: "Cuối cùng anh cũng đến rồi."
Chu Cận Xuyên sợ vừa nãy đụng vào cô, vông vàng cusi đầu xuống xem: "Để anh xem nào."
Tô Ý vội vàng ngăn anh lại: "Không sao, may mà em chưa chạy, sao bây giờ anh mới đến vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-251.html.]
Chu Cận Xuyên cười bất lực: "Vừa nhận được điện thoại, anh đã chạy đến ngay, chạy đến gần thì thấy em đang vung gậy, thấy em đánh hăng say quá, anh sợ làm gián đoạn hứng thú của em."
Tô Ý cau mày: "Anh còn tâm trạng trêu em sao? Em không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi, bây giờ tay em đau muốn c.h.ế.t luôn này!"
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên nắm lấy tay cô xem, quả nhiên thấy bàn tay cô đỏ ửng, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.
Anh ngẩng đầu nhìn đám người đang chặn ở cổng, sau đó sải bước đi tới, hỏi hai đồng chí gác cổng: "Đã gọi điện thoại cho đồn công an chưa?"
"Báo cáo đoàn trưởng, vẫn chưa kịp gọi."
"Vậy thì gọi ngay bây giờ đi, nói rõ số lượng người để bọn họ chuẩn bị xe."
"Rõ!"
Nghe vậy, đám người Trần Phương Linh hoảng hốt, vội vàng tiến lên giải thích: "Đoàn trưởng Chu, bọn tôi không phải đến đây để gây chuyện, bọn tôi đến đón bọn trẻ về quê thôi mà."
"Đúng vậy, đây là chuyện nhà họ Diệp chúng tôi, bọn tôi đưa bọn trẻ đi, các người có quyền gì mà ngăn cản bọn tôi?"
Sau khi Chu Cận Xuyên đứng lại, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của người đàn ông được cho là bác cả của Diệp Tiểu Vũ.
"Gây rối trước cổng quân khu, bất kể lý do là gì, đều phải chịu trách nhiệm hình sự.
Còn chuyện có phải người nhà họ Diệp hay không, đợi đến đồn công an điều tra sẽ rõ."
Nghe vậy, lúc này bọn họ đều hoảng loạn.
"Bọn tôi thật sự chưa ra tay đánh ai, còn bị đánh cho một trận nữa kìa."
"Phương Linh, cô nói gì đi chứ, bây giờ phải làm sao? Bọn tôi nghe lời cô mới dám đến đây đòi con, tiền bọn tôi đã đưa cho cô rồi!"
Nghe thấy mấy người kia nhao nhao tố cáo mình, Trần Phương Linh sợ đến mặt mày tái mét.
"Các người đừng nói bậy, các người chính là người nhà họ Diệp, tôi không có nhận tiền gì hết."
Chu Cận Xuyên cười lạnh: "Tất cả ngoan ngoãn đợi đi, có gì đến đồn công an mà nói."
Nghe thấy bọn họ nói chuyện đưa tiền, Tô Ý hiểu ra, người đàn ông này căn bản không phải người nhà họ Diệp, mà là do Trần Phương Linh tìm đến để giả mạo, mục đích là để đưa hai đứa trẻ đi, bán Diệp Tiểu Vũ, giữ Diệp Noãn Noãn lại..