Từ Tiểu Cần nhất thời khó có thể tiếp thu: "Nhưng mà, chúng ta phải vất vả lắm mới vào được đây, công việc tốt như vậy, không làm nữa thì tiếc quá."
Tô Ý hiểu ý của cô ấy, hỏi bất kỳ ai, cũng biết đây là một công việc tốt, bỏ công việc này, chạy ra ngoài mở quán ăn, nhìn thế nào cũng thấy vô lý.
Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa là hai người bạn duy nhất của Tô Ý ở nhà ăn.
Tô Ý cũng không muốn kiếm cớ qua loa, bèn nói thẳng suy nghĩ của mình cho hai người nghe.
“Hôm nay lúc về, chị đi ngang qua chợ phía Tây, thấy có mấy quán cơm tư nhân mới mở, mà buôn bán cũng rất khá, chị nghĩ sau này quán cơm tư nhân sẽ ngày càng nhiều, nhà ăn quốc doanh như chúng ta rồi cũng sẽ đi vào dĩ vãng.”
Trương Thiên Hoa cũng trầm ngâm lên tiếng: “Thật ra dạo này tôi cũng đọc được rất nhiều tin tức về việc tư nhân mở cửa hàng trên báo, chẳng qua trước giờ chưa từng dám nghĩ tới, không ngờ chị Tô Ý lại dũng cảm như vậy, là người đầu tiên ăn cua trong chúng ta.”
Tô Ý nghe xong bật cười: “Hai người còn trẻ, nếu sau này cảm thấy làm việc ở nhà ăn không vui, thì cứ đến tìm chị, chúng ta sẽ cùng nhau làm ăn.”
Từ Tiểu Cần nghe hai người nói chuyện cũng có chút d.a.o động: “Là do tư tưởng của em quá lạc hậu, Tô Ý, chị lợi hại như vậy, dù làm gì em cũng tin tưởng chị có thể thành công.
Thật ra nếu chị đi rồi, em cũng không muốn ở lại nhà ăn làm nữa, nhưng mà đây là chuyện lớn, em nhất thời chưa nghĩ thông suốt.”
Tô Ý ừ một tiếng: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ, đừng nóng vội, thật ra ở lại nhà ăn cũng không tồi, nhưng nếu đã có ý định khác, thì chị luôn chào đón hai người.”
Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều gật đầu lia lịa.
Vừa làm việc vừa tiêu hóa chuyện Tô Ý sắp rời khỏi nhà ăn.
Rõ ràng vừa mới vui mừng đoàn tụ, giờ lại biến thành nỗi buồn sắp phải chia ly.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-259.html.]
Trạng thái này cứ tiếp diễn cho đến tận trưa.
Vội vàng ăn xong cơm trưa, ba người vừa mới dọn dẹp xong, thì bên kia đã có người đến giục giã.
“Đầu bếp Vương nói, chỉ còn chờ ba người, bảo ba người mau chóng qua đó!”
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai, cởi áo khoác ngoài ra rồi đi qua.
“Đi thôi, đi xem thử!”
Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc rồi, cũng chẳng sợ ông ta giở trò gì nữa.
Đến nơi, mọi người quả nhiên đã đến đông đủ.
Vừa nhìn thấy Tô Ý, đầu bếp Vương đã lên tiếng mỉa mai: “Ồ, cuối cùng thì mấy người cũng đến? Biết là bao nhiêu người đang chờ ba người không?”
Tô Ý cũng không tức giận, thản nhiên đáp lại một câu: “Đầu bếp Vương, ông cho người đến thông báo là sau khi ăn cơm trưa xong thì đến họp, cũng có nói rõ là mấy giờ đâu? Nói chuyện mập mờ như vậy, người không biết còn tưởng ông cố tình làm khó chúng tôi đấy!”
DTV
Đầu bếp Vương nghe xong liền nhảy dựng lên: “Cô…”
Mới vừa mở miệng, đã bị đầu bếp Mã cắt ngang: “Thôi thôi, rõ ràng là ông không nói rõ ràng, sau này họp hành phải thông báo thời gian rõ ràng, bếp của đồng chí Tô ở xa bên này, đến muộn một chút cũng là chuyện bình thường”
Đầu bếp Vương nghẹn họng, lẩm bẩm một câu: “Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn thì còn ra thể thống gì, quan trọng là tôi nghe nói đồng chí Tô cô ta năm nay đã về đại viện quân đội trước thời hạn, vậy mà vẫn chưa chịu quay lại nhà ăn làm việc, năm nay nhà ăn chúng ta vốn dĩ đã thiếu người rồi.”
Tô Ý thấy ông ta chuyện bé xé ra to, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đầu bếp Vương thật quan tâm đến tôi, nhưng mà chúng ta đã bàn bạc kỹ càng rồi, quầy lẩu của chúng ta năm nay tạm thời đóng cửa, tôi có quay lại sớm thì làm được gì? Chẳng lẽ đến cướp công việc của đầu bếp Vương là ông sao?”
Đầu bếp Vương cũng cười lạnh một tiếng: “Ai thèm cô đến cướp công việc của tôi? Chẳng lẽ cái quầy lẩu của cô một mình cô không cáng đáng nổi? Nói đi nói lại cũng chỉ có mỗi một món ăn, tôi thấy năm nay căn bản không cần đến ba người.”.