Thấy cô diện áo khoác dạ màu đỏ rực rỡ kết hợp với chiếc quần màu nhạt hiếm khi mặc, chân đi đôi giày cao gót bằng da thật mua từ lúc kết hôn, Tần Vân Phong nhíu mày: “Giờ cô đang mang thai, đi giày cao gót như vậy có ổn không?”
Bạch Nhược Lâm mỉm cười: “Không sao đâu, gót giày này không cao lắm, hơn nữa hôm nay khó lắm chúng ta mới cùng nhau ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn diện một chút cho tâm trạng thêm phần thoải mái.”
DTV
Tần Vân Phong suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó lấy xe đạp chở cô đi về phía trấn trên.
Hai người vừa đến gần thị trấn, từ xa đã thấy rất đông người vây quanh một địa điểm, hình như đang xếp hàng.
Bạch Nhược Lâm nhíu mày, không ngờ quán cơm của Tô Ý lại đông khách đến vậy.
Mới đầu giờ cơm mà đã phải xếp hàng sao?
Hai người dựng xe đạp, Bạch Nhược Lâm lập tức khoác tay Tần Vân Phong.
Tần Vân Phong định rút tay ra, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nói: “Ở đây đông người quá, em sợ đụng phải bụng.”
Nghe vậy, Tần Vân Phong đành thôi, đành dẫn cô ta đi về phía cửa quán cơm.
Lúc này, Từ Tiểu Cần đang đứng ở cửa tiếp đón khách: “Xin lỗi mọi người, hôm nay quán hơi đông, có thể mọi người phải chờ một lát mới có bàn.”
Nói rồi, cô đưa cho những vị khách đang chờ một tờ giấy ghi số thứ tự.
Đến lượt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, thấy là hai người họ, Từ Tiểu Cần hừ lạnh một tiếng, lờ họ đi luôn.
Hai người đều sa sầm mặt, Bạch Nhược Lâm tiến lên trước mặt Từ Tiểu Cần: “Từ Tiểu Cần, cô có ý gì? Cô bị mù hay là coi thường người khác?”
Từ Tiểu Cần cũng chẳng vừa: “Ý gì à? Tôi còn muốn hỏi cô có ý gì? Ở đây không chào đón hai người.”
Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm lập tức cao giọng: “Gọi chủ quán của cô ra đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-275.html.]
Tô Ý đang dọn dẹp trong nhà, nghe thấy tiếng động liền đi ra.
Vừa ra đến nơi, cô đã nhìn thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.
Từ Tiểu Cần vội vàng chạy đến: “Tô Ý, hai người này đến đây kiếm chuyện đấy, đuổi họ đi.”
Thấy Tô Ý, Tần Vân Phong vội vàng lên tiếng: “Tô Ý, chúng tôi không có ý gì khác, nghe nói cô mở quán cơm ở trấn trên nên đến xem sao, tiện thể ủng hộ cô.”
Bạch Nhược Lâm cũng cười nói: “Mở cửa buôn bán, chẳng lẽ lại còn kén chọn khách hàng hay sao?”
Tô Ý nhìn lướt qua hai người, trầm giọng nói: “Sao có thể chứ? Hai người đến ủng hộ, tôi tự nhiên là hoan nghênh.
Chỉ là hôm nay quán đông khách, hai người phải chờ một lát.”
Nói xong, cô bảo Từ Tiểu Cần đưa số thứ tự cho hai người.
Nhìn thấy phía trước còn rất nhiều người, Bạch Nhược Lâm lập tức tỏ vẻ không muốn chờ, cô nũng nịu với Tần Vân Phong: “Vân Phong, dù sao chúng ta với Tô Ý cũng là đồng hương, sao cô ấy không thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ? Anh xem, mệt anh còn nói muốn đến ủng hộ cô ấy.”
Tô Ý không giải thích, chỉ nhìn Bạch Nhược Lâm: “Đồng chí Bạch, cô nhìn xem những vị khách đang ngồi trong quán, cô thấy bảo ai đứng dậy nhường chỗ cho cô là hợp lý nhất? Còn có rất nhiều người đang xếp hàng trước cô, cô thấy bảo ai nhường chỗ cho cô là hợp lý nhất?”
Mọi người nghe thấy hai người họ muốn chen hàng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Đến trước đến sau, đạo lý cơ bản như vậy mà cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ chen hàng trước mặt bao nhiêu người?”
“Đúng vậy, đây là đến ủng hộ cái gì, rõ ràng là đến phá đám!”
“Này, mọi người có biết cô ta là ai không? Để tôi nói cho mà nghe...”
Nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, đều chĩa mũi dùi về phía mình, Bạch Nhược Lâm bực bội đậm chân: “Chỉ hỏi một câu thôi mà, không được thì thôi, làm gì mà...”
Tần Vân Phong lập tức trừng mắt nhìn Bạch Nhược Lâm, ý bảo cô im lặng: “Không sao, chúng ta chờ là được.”.