Bạch Nhược Lâm trốn tránh cả ngày trong nhà của Chính ủy Vương.
Tới tận chiều tối, cô ta mới kiếm cớ lẻn ra ngoài.
Thẩm Lệ vốn đã không ưa gì Bạch Nhược Lâm, cũng chẳng buồn quản đến cô ta, chỉ chờ Chính ủy Vương trở về để bàn bạc cách xử lý.
Rời khỏi nhà Chính ủy Vương, Bạch Nhược Lâm đi thẳng đến con đường lớn ngoài cổng đại viện, nơi Chu Cận Xuyên thường đi qua.
Cô ta nghe nói Chu Cận Xuyên mỗi tối đều đi tìm Tô Ý, nên mới phục sẵn ở đây.
Đợi một lúc, quả nhiên thấy chiếc xe của anh tiến đến.
Bạch Nhược Lâm vội vàng lao ra, giơ tay chặn lại.
Nào ngờ đối phương vừa nhìn thấy cô ta, chẳng những không có ý định dừng xe mà còn tiếp tục lao tới.
Bạch Nhược Lâm không còn cách nào khác, đành liều mình đứng chắn giữa đường.
Lúc này, Chu Cận Xuyên mới phanh gấp, hạ cửa kính xe xuống, chau mày hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Bạch Nhược Lâm vội vàng chạy tới, nài nỉ: "Đoàn trưởng Chu, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, có thể cho tôi lên xe rồi nói chuyện được không?"
Chu Cận Xuyên sực nhớ đến những lời Tô Ý từng nhắc đến trong lòng về việc Bạch Nhược Lâm có ý đồ với mình.
Anh bất giác dâng lên một tia chán ghét, lạnh lùng đáp: "Tránh ra, tôi không có gì để nói với cô."
Nói xong, anh định đóng cửa sổ xe rời đi.
Nhưng Bạch Nhược Lâm nhất quyết không chịu bỏ cuộc, cô ta bám chặt cửa sổ xe không buông, van nài: " Đoàn trưởng Chu, nói chuyện ở ngoài cũng được, chỉ cần năm phút thôi, tôi hứa nói xong sẽ đi ngay."
Không đợi anh trả lời, Bạch Nhược Lâm vội vàng vào thẳng vấn đề: " Đoàn trưởng Chu, nói thật với anh, tôi là người trọng sinh! Tôi biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước! Kể cả chuyện của anh, tôi cũng biết rõ mồn một, tôi có thể kể hết cho anh nghe mà không giấu giếm điều gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-280.html.]
Ánh mắt Chu Cận Xuyên tối sầm lại, anh cười nhạt: "Trọng sinh? Vậy cô nói xem, kiếp trước như thế nào?"
Thấy anh chịu mở lời, trong lòng Bạch Nhược Lâm mừng rỡ, vội vàng nói: "Kiếp trước, chúng ta cùng trở về Kinh Thị, sau đó...
sau đó chúng ta ở bên nhau."
DTV
Chu Cận Xuyên nhìn cô ta với ánh mắt dò xét, cười khẩy: "Cô với tôi? Chuyện đó không thể nào xảy ra, cô nghĩ mình là ai?"
"Nếu cô nói thật, vậy tại sao sau khi trọng sinh, cô lại dây dưa không rõ với Tần Vân Phong? Chẳng phải kiếp trước cô yêu hắn ta tha thiết lắm sao, nên kiếp này mới cố chấp bám lấy hắn ta? Tôi thấy hai người thật xứng đôi."
Thấy lời mình nói không có tác dụng.
Bạch Nhược Lâm hốt hoảng giải thích: "Đó là chuyện trước khi tôi trọng sinh, bây giờ tôi rất hối hận, thật đấy!"
Chu Cận Xuyên cười lạnh: "Bạch Nhược Lâm, đừng xem người khác là kẻ ngốc, đừng nói là tôi không tin, cho dù thật sự có kiếp trước, thì tôi cũng chẳng tin một chữ nào cô nói."
Nói xong, anh định lái xe rời đi.
Thấy tình thế nguy cấp, Bạch Nhược Lâm vội vàng bám lấy cửa sổ xe, chuyển sang tấn công bằng tình cảm: "Vừa rồi tôi chưa nói thật, kiếp trước là tôi yêu anh tha thiết, nhưng anh không chấp nhận tôi nên tôi mới trọng sinh trở về.
Nhưng có một điều tôi không lừa anh, tôi thật sự đã trọng sinh.
"Tôi nhớ rất rõ nhiều chuyện ở kiếp trước, bao gồm cả những sự kiện trọng đại của đất nước, chuyện nhà anh, chuyện trong quân đội, chỉ cần anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi đảm bảo kiếp này anh muốn gì được nấy, tiền tài, quyền lực, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Điều kiện của tôi là...
anh phải cưới tôi."
Ban đầu, Chu Cận Xuyên định thử xem cô ta có biết gì hay không, nhưng thấy cô ta nói vòng vo mãi chẳng đâu vào đâu, anh mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô cũng xứng đáng để ra điều kiện với tôi? Dù cô có thật sự trọng sinh hay không, cô cũng đừng hòng, tôi cũng không muốn có bất kỳ dính líu gì đến cô, tôi cảnh cáo cô, đừng có động vào tôi và người phụ nữ của tôi."
"Nếu còn lần sau, đừng trách tôi gọi điện cho bệnh viện tâm thần đến đón cô."
Nói xong, anh đóng sầm cửa sổ xe, lái xe rời đi..