Tô Ý gật đầu lia lịa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Anh cảm thấy lời cô ta nói có thể tin được sao? Ý em là, anh có tin trên đời này có chuyện trọng sinh hay không?"
Chu Cận Xuyên nhìn cô mỉm cười: “Trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được, nhưng cho dù có thật thì chúng ta cũng không cần phải ngạc nhiên."
"Nhưng em cảm thấy chuyện như vậy không nên nói cho người khác biết, dù là người thân thiết nhất cũng không được.
Bị người khác coi là kẻ điên còn là chuyện nhỏ, tự rước họa vào thân mới là chuyện lón."
Nói xong, Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý một cách đầy ẩn ý, hy vọng cô có thể hiểu được dụng ý của mình.
Mặc dù anh hy vọng Tô Ý không giấu giếm mình bất cứ điều gì, nhưng trong chuyện này, anh hy vọng Tô Ý sẽ giữ bí mật này mãi mãi.
Bởi vì một khi đã nói ra, sẽ có nguy cơ rất lớn bị người khác biết được.
Anh không muốn Tô Ý gặp rắc rối, cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nghe xong, sắc mặt Tô Ý quả nhiên đã dịu đi không ít.
"Ngày mai anh đi lúc nào?"
"Ừm, sáng mai anh phải đến văn phòng xử lý một số việc, trưa sẽ đi."
Tô Ý gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy mai em chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, anh đi ngang qua thì ghé lấy nhé.”
Chu Cận Xuyên cong môi: “Sao anh lại có cảm giác em đang ám chỉ anh đi ngang qua thì phải nhớ ghé thăm em vậy?"
Tô Ý ngượng ngùng cười cười: “Làm gì có, nếu anh không rảnh thì thôi."
"Có rảnh! Cho dù không có gì chuẩn bị, anh cũng sẽ ghé thăm em trước khi đi." Nói xong, Chu Cận Xuyên khẽ thở dài, ôm cô vào lòng.
"Thở dài cái gì?"
"Anh luôn cảm thấy bất an, hay là để Tiểu Tạ ở lại trông chừng mấy mẹ con em."
Tô Ý bĩu môi: “Thôi đi, để người khác biết thì không hay đâu.
Anh yên tâm, em biết phải làm gì, có chuyện gì sẽ không tự ý hành động đâu."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Lão Lục vẫn còn ở quân đội, có chuyện gì thì nhớ tìm cậu ấy, quán cơm thì anh đã chào hỏi Lý Kiến Quốc rồi."
Tô Ý ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Anh như vậy mà không sợ bị bọn họ chê cười sao?"
Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Ai dám chê cười, muốn cười thì cứ để bọn họ cười."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-284.html.]
Tô Ý không nhịn được bật cười, tựa vào n.g.ự.c anh.
Hai người lại tình tứ một lúc lâu mới tách ra.
DTV
Ngày hôm sau.
Buổi sáng, trước khi đến quán cơm, Tô Ý đã tranh thủ ghé qua chợ mua một miếng thịt bò thật to.
Về đến quán cơm, cô liền bắt tay vào chuẩn bị.
Cô định kho một ít thịt bò, sau đó làm thêm một ít bánh bao nhân thịt bò, coi như là đồ ăn vặt.
Ngoài ra, cơm trưa cô cũng chuẩn bị sẵn cơm với thịt kho tàu, canh nấm hương giải nhiệt.
Cuối cùng là một hộp bánh đậu xanh.
Thấy cô chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, Từ Tiểu Cần không khỏi mỉm cười nói: “Chị Tô, chị định đổi nghề bán cơm hộp và bánh ngọt thay vì bán món cay Tử Xuyên sao?"
Nói rồi, cô ấy định đưa tay lấy một miếng bánh đậu xanh.
Tô Ý vội vàng đánh vào tay cô ấy: “Không đủ đâu, lát nữa chị làm riêng cho em một phần, đây là để dành cho người khác."
"Người khác? Ai vậy?"
Thấy cô ấy giả ngơ, Tô Ý cũng không vạch trần, chỉ cúi đầu mỉm cười tiếp tục công việc.
Vừa mới chuẩn bị xong, bên ngoài đã vang lên tiếng xe.
Tô Ý vội vàng đóng hộp cơm rồi xách ra ngoài.
"Đến rồi à?"
Chu Cận Xuyên theo thói quen nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, anh phải đi đây."
Tô Ý đặt đồ vào trong xe, dặn dò anh: "Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, ăn cơm cho đàng hoàng."
Chu Cận Xuyên đều đồng ý.
Ngồi trên ghế lái, Tạ Tiểu Quân cười hì hì nói: “Chị dâu, còn phần em không?"
Tô Ý mỉm cười: “Tất nhiên là có rồi! Nhưng mà em nhớ nhắc nhở anh ấy ăn cơm cho đàng hoàng, nếu lần này về mà hai người lại tiều tụy như lần trước, sau này chị sẽ không chuẩn bị nữa đâu."
Tạ Tiểu Quân vội vàng vui vẻ nhận lời.