Hắn ta giật phăng chiếc khăn trùm đầu trên mặt cô ta, để lộ làn da trắng nõn.
“Hóa ra là cô à?!”
DTV
Cả đám ồ lên cười: “Bọn tôi biết cô mà, mỗi lần đến thị trấn đều mang giày cao gót, uốn éo lượn lờ.
Chậc chậc...”
“Nghe nói cô cướp chồng sắp cưới của người khác, còn giả mang thai, lấy m.á.u heo vu oan cho chủ quán Tô! Sao cô có thể trơ mặt đến vậy?”
Bị nhận ra, Bạch Nhược Lâm không che giấu nữa.
Cô ta nhìn đám người trước mặt, cười lạnh: “Phải, là tôi đấy, tôi có thù oán với cô ta, muốn cô ta biến mất khỏi thế giới này thì có gì sai? Đó không phải là chuyện các người nên quan tâm.”
“Điều các người nên quan tâm là, người phụ nữ xinh đẹp nhất thị trấn này, không những được ngủ miễn phí mà còn được tiền, xảy ra chuyện cũng có người gánh tội thay, hỏi thử xem có làm hay không?”
Nghĩ đến dụng nhan xinh đẹp của Tô Ý, đám người bắt đầu d.a.o động.
Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng không dám báo công an, thế là bọn chúng gật đầu đồng ý.
“Làm thì làm, nhưng hôm nay cô đừng đi vội.”
Nhìn nụ cười dâm tà của gã đàn ông dẫn đầu, Bạch Nhược Lâm nổi da gà.
“Tôi đến đây là để bàn chuyện làm ăn, đừng có ý đồ gì khác, nếu không thì thôi, cùng lắm sau khi xong việc, tôi trả gấp đôi cho các người.”
Thấy Bạch Nhược Lâm không đồng ý, gã đàn ông khinh bi hừ lạnh: “Với loại người như cô, cho không bọn tao cũng chả thèm, còn bày đặt ra giá.”
“Nói đi, định khi nào động thủ?”
Tuy trong lòng ghê tởm đám người này, nhưng Bạch Nhược Lâm biết lúc này phải nín nhịn.
Thế là cô ta nói ra kế hoạch của mình: “Tối nay, tôi sẽ tìm người đến quán ăn bám theo tên họ Lý kia, sau đó bất kể là ai đưa Tô Ý về, các người cứ ra tay.”
Nghe xong, đám người gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-289.html.]
Trong hai ngày qua, không khí ở thị trấn tuy có chút căng thẳng, nhưng do công an đã tiến hành lục soát kỹ lưỡng hai lần mà không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, nên mọi người dần dần bớt cảnh giác.
Tuy nhiên, Chu Cận Xuyên vẫn đều đặn gọi điện thoại vài lần mỗi ngày, khiến mọi người không dám lơ là.
Tối hôm nay, đã hơn 8 giờ, trong quán cơm vẫn còn vài người ngồi nhâm nhi rượu.
Dù Trương Thiên Hoa đã giục giã nhiều lần, nhưng nhóm người kia vẫn chưa muốn ra về.
Thấy vậy, Tô Ý bèn bảo Trương Thiên Hoa đưa Từ Tiểu Cần và Mai tỷ về nhà trước.
Chờ anh ta quay lại, cô sẽ nhờ Lý Kiến Quốc đi cùng một đoạn đường.
Vài người kia nhất quyết không chịu, vì sợ Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở nhà chờ đợi sốt ruột.
Cuối cùng, họ bàn nhau để Trương Thiên Hoa lái xe đưa Tô Ý về trước.
Ở đây đã có Lý Kiến Quốc trông nom, nên đám người kia cũng không dám làm càn.
Tô Ý cũng lo lắng cho hai đứa nhỏ ở nhà, nên đồng ý và cùng Trương Thiên Hoa mỗi người một chiếc xe đạp rời đi.
Cùng lúc đó, Chu Cận Xuyên và Tạ Tiểu Quân, sau một chặng đường dài đầy vất vả, cũng đã về đến ngoại ô thị trấn.
Ban đầu, kế hoạch của họ là sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể trở về.
Nhưng vì quá nóng lòng, Chu Cận Xuyên đã thức trắng hai đêm liền để hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.
Chưa kể, hành trình trở về mất hơn mười tiếng đồng hồ, lại phải vượt qua nhiều đoạn đường núi hiểm trở.
Biết rõ Tạ Tiểu Quân không quen lái xe đường dài, Chu Cận Xuyên đã tự mình cầm lái phần lớn thời gian.
Cứ như vậy, hai người thay phiên nhau lái xe và nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đưa được xe về đến nơi an toàn.
Khi sắp đến nơi, Chu Cận Xuyên định gọi điện báo cho Tô Ý biết.
Nhưng rồi anh lại nghĩ, đã sắp về đến nơi rồi, chi bằng cứ lái xe thẳng đến quán cơm để tạo bất ngờ cho cô, biết đâu còn có thể đón cô về nhà.
Thấy đã hơn 8 giờ tối, Chu Cận Xuyên vội giục Tạ Tiểu Quân lái xe nhanh hơn.