Bước ra khỏi phòng tắm, thấy Chu Cận Xuyên vẫn đang đun nước, cô mỉm cười nói: “Em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm rửa đi!”
Chu Cận Xuyên ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, dường như hiểu ra điều gì đó.
Tô Ý bật cười: “Ý em không phải vậy, em thấy anh cũng mệt mỏi rồi, chắc là mấy hôm nay không tắm rửa gì phải không?”
Chu Cận Xuyên cúi đầu nhìn bản thân, quả thật có chút ngại ngùng: “Ừm, hai ngày nay anh phải di chuyển suốt.”
Tô Ý chợt nhớ ra, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, không phải anh nói tối mai mới về sao? Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”
Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Anh lo cho em, nên về sớm một chút.”
Nghe vậy, Tô Ý mới hiểu ra.
Chẳng trách lúc nãy cô thấy Chu Cận Xuyên có vẻ tiều tụy, râu ria có vẻ như hai ngày rồi chưa cạo, đáy mắt còn có tơ máu.
Cô không khỏi đau lòng: “Anh đi lấy quần áo đi, em lấy nước cho anh.”
Nói xong, không đợi Chu Cận Xuyên trả lời, cô đã bê thùng nước nóng vào phòng tắm, tự tay pha cho anh một thùng nước ấm pha thêm nước linh tuyền, sau đó mới đi ra ngoài.
Chu Cận Xuyên vẫn còn sợ hãi, không yên tâm để cô ở ngoài một mình, làm gì còn tâm trạng mà tắm rửa thong thả nữa.
Anh vội vàng tắm qua loa rồi bước ra ngoài.
Tô Ý vừa dọn dẹp phòng ngủ xong, đã thấy anh đi theo sau.
Cô không nhịn được cười: “Anh tắm nhanh vậy?”
Chu Cận Xuyên khẽ cười: “Anh sợ em ở ngoài một mình.”
Tô Ý mỉm cười: “Chuyện hôm nay không trách em được, anh không có ở đây, ngày nào anh Lý cũng đưa em về tận nhà, em nào ngờ hôm nay lại có nhiều người như vậy.”
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng gật đầu: “Anh biết, em làm rất tốt rồi, là anh không tốt, anh nên về sớm hơn."
Nhìn thấy anh đầy vẻ tự trách, đôi mắt đầy tơ m.á.u càng thêm phần tiều tụy, Tô Ý càng thêm đau lòng.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy eo anh: “Mọi chuyện qua rồi, hơn nữa em cũng không sao.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, không nói gì.
Một lúc sau, Tô Ý mới ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c anh, mỉm cười: “Muộn rồi, anh còn định đi đâu nữa sao?”
“Em còn sợ sao?”
“Ừm, cũng hơi hơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-296.html.]
“Vậy anh không đi nữa, anh ở đây với em, em ngủ ngon nhé.”
“Thật sao?”
Chu Cận Xuyên vốn là người nghiêm túc, rất hiếm khi chủ động như vậy, Tô Ý khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Đang định nói gì đó, cô bỗng thấy Chu Cận Xuyên lấy hai chiếc chăn từ trong tủ ra trải xuống đất.
“Em ngủ đi, tối nay anh ngủ dưới đất.”
Tô Ý ngại ngùng cười: “Ngủ ngon.”
[Ha ha, đúng là mình nghĩ nhiều rồi.]
Chu Cận Xuyên trải chăn xong, ngẩng đầu nhìn bóng dáng ẩn hiện sau lớp chăn mỏng trên giường, không nhịn được cong môi mỉm cười.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, nhìn thấy người con gái mình nhung nhớ bấy lâu đang nằm ngay bên cạnh, anh cũng dần dần thả lỏng.
Không lâu sau, Chu Cận Xuyên nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nghe thấy hơi thở đều đều của anh, Tô Ý mới len lén thò đầu ra khỏi chăn, rướn người sang mép giường, mượn ánh trăng dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, khóe môi bất giác cũng cong lên.
Nhìn một lúc, cô cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
Đêm nay, có lẽ vì có người bên cạnh, Tô Ý ngủ ngon hơn hẳn mọi khi.
Đừng nói là gặp ác mộng ngay cả mơ cô cũng chẳng mơ thấy gì.
Ngược lại, Chu Cận Xuyên ngủ trên sàn, không biết mơ thấy gì mà choàng tỉnh giấc.
Anh vội vàng quay đầu nhìn lên giường.
DTV
Thấy Tô Ý vẫn đang ngủ say, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Ý nghe thấy động, cũng khẽ mở mắt.
Vừa mở mắt ra đã thấy Chu Cận Xuyên đang ngồi dưới đất nhìn mình, cô mơ màng vỗ vỗ lên giường: “Lên đây đi.”
Chu Cận Xuyên sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Chỉ nghe thấy giọng nói mơ màng của cô, mang theo chút nũng nịu: “Không ai nhìn thấy đâu, nằm dưới đất làm gì.”
Chu Cận Xuyên cũng không biết cô đã tỉnh ngủ hẳn hay chưa, nhưng do dự một lúc, anh cũng leo lên giường.
Vừa nằm xuống, Tô Ý đã kéo chăn qua, rúc vào lòng anh, tiếp tục ngủ ngon lành..