Thẩm Lệ thấy thế, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Việc này các người nói với lão Vương nhà tôi cũng vô dụng, nên đi tìm người bị hại, nếu cô ấy đồng ý tha thứ, biết đâu con gái các người còn được giảm án."
"Nhưng mà, con gái nhà ông không phải lần đầu gây chuyện, tôi thấy khó đấy, hai người tự quyết định có đi hay không."
Nghe vậy, hai người lập tức quyết định đi tìm Tô Ý.
Hỏi thăm một hồi, mới biết cô mở quán ăn ở trên thị trấn.
Gia đình cô cũng ở nơi khác, không có họ hàng thân thích gì ở đây.
Thế là hùng hổ kéo nhau đến quán ăn tìm Tô Ý.
Lý Kiến Quốc và Trương Thiên Hoa nghe thấy tiếng động đã cầm d.a.o chạy ra: “Ai tìm Tô Ý đấy?"
Mấy hôm nay, mọi người đều rất nhạy cảm, hễ thấy ai gây sự là lập tức cảnh giác.
Vợ chồng nhà họ Bạch giật mình khi thấy cảnh tượng này: “Chúng tôi tìm Tô Ý nói chuyện, gọi cô ấy ra đây."
Từ Tiểu Cần hừ lạnh: “Tìm người nói chuyện mà thái độ như thế à, chúng tôi còn tưởng đến gây sự chứ!"
Lúc này Tô Ý đang ở sân sau, nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy hai người lạ mặt, cô liền hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?"
Bà Bạch không cần giới thiệu, buông lời ngay: “Nghe nói cô tố cáo con gái tôi hãm hại cô? Vậy sao cô vẫn đứng đây ngon lành, còn con gái tôi thì nằm liệt giường?"
Mọi người nghe vậy, lúc này mới hiểu ra đây là bố mẹ của Bạch Nhược Lâm.
Chưa để Tô Ý lên tiếng, mọi người đã phẫn nộ: “Ông bà lớn mặt thật đấy, con gái gây chuyện, còn dám vênh váo đến chỗ người bị hại gây sự à?"
"Đúng đấy, ông bà có biết con gái mình gây ra chuyện gì không? Không biết thì đến đồn công an mà hỏi, đến đây làm gì?"
DTV
Bà Bạch thấy nói không lại, liền hét lên: “Đồng chí Tô, cô cứ ra giá đi? Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu bỏ qua cho con gái tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-299.html.]
Tô Ý nhếch mép: “Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không phải loại người dễ dàng tha thứ cho kẻ đã hãm hại mình, ông bà không đi là tôi báo công an đấy!"
Bị đuổi thẳng mặt trước bao người, ông Bạch cũng thấy mất mặt.
"Đồng chí Tô, nể tình tha cho người ta một lần, con gái tôi cũng là người bị hại, so với nó, cô đã may mắn lắm rồi."
Vừa dứt lời, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa: "Con gái ông là người bị hại không sai, nhưng không phải do Tô Ý gây ra! Nếu muốn tìm người đã hãm hại con gái mình, thì đến đồn công an, đến đây là nhầm chỗ rồi!"
Vợ chồng nhà họ Bạch nghe thấy giọng nói ấy, đều ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy người đàn ông dáng vẻ đường hoàng, khí chất bất phàm, nhất thời câm nín.
Chu Cận Xuyên vừa nói, vừa bước đến trước mặt Tô Ý, sau đó nói tiếp: “Con gái ông bà phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm, ông bà lấy tư cách gì mà đến trước mặt người bị hại nói năng hàm hồ?"
Vài câu nói khiến hai người á khẩu.
Trương Thiên Hoa và những người khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, đi đi, ở đây không chào đón ông bà, sau này đừng đến nữa!"
Bà Bạch không chịu đi, chỉ vào Chu Cận Xuyên nói: “Còn anh là ai?"
Chu Cận Xuyên cười lạnh: “Nếu đã đến đây cầu xin, sao lúc trước không điều tra cho rõ ràng? Xem ra mối quan hệ của ông bà với Vương chính ủy cũng chẳng ra gì!"
Ông Bạch sững người, vội vàng hỏi: “Anh, anh là Chu đoàn trưởng phải không?"
Nói xong, định bước tới bắt chuyện làm quen, nhưng bị bà Bạch kéo lại.
Bà ta ghé sát tai, nhỏ giọng nói: “Ông không thấy thái độ của anh ta à, rõ ràng là người yêu của con bé kia, sao có thể giúp chúng ta được."
Nói xong, bà ta cao giọng: “Thì ra là Chu đoàn trưởng, tôi biết anh là lãnh đạo lớn nhất ở đây, ngay cả Vương chính ủy cũng phải nể mặt anh ba phần."
"Nhưng mà anh nên tìm hiểu cho kỹ, nhà họ Bạch chúng tôi ở Kinh Thị cũng có m.á.u mặt, bạn bè nhiều vô số, hôm nay anh cố tình làm khó chúng tôi, tôi đảm bảo sau này anh đừng hòng sống yên ổn.".