"Mẹ ơi, sao lại nhiều TV thế này? Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó sao lại phung phí mua nhiều TV như vậy?"
"Còn phải hỏi, chắc chắn là mở quán cơm kiếm được bộn rồi.
Tao thấy trên lầu hai còn rất nhiều phòng trống, chắc chắn là nó mua TV về để ở đó cho khách thuê phòng xem."
Vài người vừa kinh ngạc cảm thán, vừa âm thầm lên kế hoạch.
"Dù sao thì cái quán cơm này cũng không dễ dàng gì mà cướp lại được, chúng ta ở đây tranh giành với nó cũng chẳng được miếng nào, không bằng trực tiếp lấy trộm mấy cái TV này rồi bán đi."
"Tao cũng nghĩ vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ chở TV xuống huyện bán, bán xong thì về quê."
DTV
Tô Hưng Phát có chút do dự: "Nhưng nhỡ con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó báo công an thì sao?"
Trương Quế Lan hừ lạnh một tiếng: "Sợ cái gì? Đều là người một nhà, lấy của nó mấy cái TV thì đã sao? Chẳng lẽ người một nhà lại đi báo công an sao?"
Tô Nhị Cường cũng xoa tay, vẻ mặt nôn nóng: "Đúng vậy, tối nay nhân lúc không có ai, con sẽ đi tìm một cái xe đẩy, lén lút chuyển đồ xuống huyện, xem nó biết đi đâu mà tìm."
Vài người bàn bạc xong, quyết định hành động vào buổi tối.
Bọn họ phấn khích đến mức chẳng buồn ăn cơm chiều, chỉ ăn tạm mấy cái bánh bao với nước lọc, sau đó hồi hộp chờ đợi màn đêm buông xuống.
Để tạo điều kiện cho nhà họ Tô hành động, Tô Ý cố tình đuổi khéo Trương Thiên Hoa và Lý Kiến Quốc về.
Ban đầu, cô định một mình ở lại canh chừng, nhưng Chu Cận Xuyên nhất quyết đòi đi cùng, cuối cùng, hai người đành ngồi trong xe, quan sát động tĩnh trước của quán từ xa.
Tô Ý có chút ngại ngùng, nói: "Em thấy lôi anh ra làm chuyện này có hơi kỳ quặc."
Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Anh là bạn trai của em, loại chuyện này anh không giúp em thì để Tần Vân Phong giúp à?"
Tô Ý nhướng mày, cười nói: "Ghen tuông bất ngờ vậy, em không kịp đề phòng.”
Chu Cận Xuyên im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Nghe nói sau khi ly hôn, hắn ta thường xuyên đến tìm em, có phải hắn ta muốn quay lại với em không?"
Tô Ý phì cười khi thấy Chu Cận Xuyên thực sự giận tím mặt vì ghen.
"Em cười cái gì?"
"Em không ngờ anh cũng biết ghen đấy? Yên tâm, cho dù đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t hết thì em cũng không thể nào có gì vớianh ta đâu."
Chu Cận Xuyên nghe xong, khóe môi không khỏi giương cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-309.html.]
Trong lúc hai người nói chuyện, bốn người nhà họ Tô đã lén lút đẩy xe đẩy đến cửa tiệm cơm.
Chu Cận Xuyên vội vàng ra hiệu im lặng, sau đó nhìn chằm chằm vào hành động của mấy người kia.
Chỉ thấy bọn họ đến cửa tiệm, len lén nhìn xung quanh một vòng, thấy vắng vẻ bốn bề mới bắt đầu cạy cửa sổ chui vào.
Vào được bên trong, cánh cửa lớn được mở ra.
Cả bốn người ùa vào như một tổ ong vỡ tổ.
Kẻ cạy khóa, người lấy tiền, kẻ khiêng TV.
Ban đầu Tô Ý chỉ nghĩ bọn họ định trộm tiền, không ngờ bọn họ cả gan lấy cả TV.
"Cái TV này là của Giang Viễn và Lục Tử gửi tạm ở tiệm, sao bọn họ dám?"
Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Cứ để bọn họ lấy."
Tô Ý lập tức hiểu ý, âm thầm giơ ngón tay cái với Chu Cận Xuyên.
Bốn người kia nhanh chóng khiêng tất cả TV ở tầng dưới ra ngoài.
Sau đó lại lén lút đóng cửa tiệm.
Tốc độ này khiến Tô Ý phải thốt lên kinh ngạc.
Ngày thường ở nhà lười biếng là thế, vậy mà giờ khiêng TV lại thoăn thoắt như gắn bánh xe vào chân.
Bốn người phân công rõ ràng, Tô Nhị Cường phụ trách kéo xe, Trương Quế Lan và Tô Hưng Phát đẩy xe.
Tô Tam Hổ đi trước dò đường cảnh giới.
Đợi bọn họ đi ra đường lớn, Chu Cận Xuyên mới chậm rãi lái xe từ chỗ nấp ra.
Bốn người kéo xe chạy như bay về hướng huyện thành, không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Chạy một mạch nửa tiếng, sắp vào đến thành phố.
Đột nhiên, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi lao đến chặn đầu.
Bốn người sợ đến hồn bay phách lạc, hoảng loạn chạy ngược trở lại..