Tô Ý lắc đầu cười: "Không có gì, em chỉ đang nghĩ...
nhà anh không có em gái chứ?"
Chu Cận Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại, tức giận đến mức mặt mày tối sầm, trực tiếp ôm chặt cô vào lòng.
"Trong đầu em suốt ngày nghĩ mấy cái chuyện linh tinh gì thế hả! Yên tâm đi, nhà anh chỉ có mỗi mình anh là con trai thôi."
Tô Ý nghe vậy cũng không nhịn được bật cười: "Xấu hổ quá, gần đây em xem phim truyền hình nhiều quá."
Chu Cận Xuyên: “…"
Tuy rằng vừa rồi anh đã bị cô dọa sợ, nhưng nhìn thấy cô cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, trong lòng anh cũng không nhịn được mà vui lây.
Nghĩ đến mấy ngày nay cô bị không ít chuyện uất ức, chắc hẳn là mệt mỏi lắm, anh liền đề nghị đưa cô ra ngoài giải khuây.
"Hai ngày cuối tuần này Tiểu Võ với Noãn Noãn cũng được nghỉ, hay là chúng ta cùng nhau đến thành phố chơi nhé?"
Tô Ý dừng lại một chút: "Cũng được, khoảng thời gian này em chưa dành thời gian cho hai đứa nhỏ, nhưng mà sao lại phải đến tận thành phố? Xa như vậy, đi về trong ngày thì hơi gấp."
DTV
Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Ở huyện không có gì chơi, anh nghe nói năm nay ở thành phố mở thêm mấy quán ăn mới, đưa mọi người đi ăn thử, coi như là đi khảo sát thị trường."
Vừa nghe nói đến chuyện đi ăn, Tô Ý lập tức động lòng: "Được đó, vậy chúng ta đi sớm một chút, nếu không buổi tối về muộn lắm."
"Ừ."
…..
Trước khi xuất phát, Tô Ý còn cố ý hỏi mọi người ở quán cơm có muốn mua gì không.
Trời ban cho cơ hội tốt như vậy, mọi người đều không khách khí mà nói ra một tràng dài những món đồ muốn mua, nhờ Tô Ý tiện thể mua giúp.
Tô Ý cũng không quên hỏi chị Diêu và chị Trịnh.
Khoảng thời gian này, có lúc Tô Ý bận quá, không tránh khỏi việc nhờ hai người họ chăm sóc hai đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-314.html.]
Hơn nữa, thời tiết dần dần ấm lên, quần áo của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng cần phải thay đổi.
Bản thân Tô Ý cũng không có mấy bộ quần áo mùa xuân hè, bây giờ mỗi ngày đều phải ra mặt ở quán cơm, cũng nên mua thêm vài bộ cho tươm tất.
Vì vậy, khi chuẩn bị xuất phát, Tô Ý đã liệt kê ra một danh sách dài những thứ cần mua.
Bốn người dậy từ sáng sớm tinh mơ, đến thành phố là đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Họ dự định sẽ mua những món đồ quan trọng trước.
Thật ra đồ cần mua cũng không nhiều, mấy người họ rất nhanh đã mua xong.
Tiếp theo, Tô Ý liền dẫn mọi người đến khu bán quần áo trẻ em để mua quần áo mỏng cho hai đứa nhỏ.
Trước đây, khi còn làm việc ở nhà ăn, Tô Ý còn có chút thời gian rảnh rỗi, có thể cùng chị Trịnh và những người khác tự tay may vá quần áo, bây giờ thì hoàn toàn không còn thời gian đó nữa.
Vì vậy, quần áo gì đó đều phải mua đồ may sẵn.
Kiểu dáng quần áo ở thành phố đẹp hơn trong huyện rất nhiều, Tô Ý mua cho mỗi đứa nhỏ vài bộ.
Mua sắm cho bọn trẻ xong, tiếp theo là đến khu bán quần áo nam.
Ngày thường, Chu Cận Xuyên ở trong quân đội không mặc quần áo của mình, chỉ cần mua thêm vài bộ đồ lót, quần lót,...
Tô Ý ngại đi cùng anh nên để anh tự mình đi mua.
Chờ anh mua sắm xong, mấy người lại tiếp tục lên lầu xem quần áo nữ.
Tuy rằng Tô Ý cũng thiếu quần áo, nhưng nghĩ đến việc Giang Viễn và Lục Tử mấy hôm nữa sẽ mang quần áo từ Dương Thành về, cô quyết định không mua nhiều.
Cô chỉ chọn mua hai bộ ưng ý, đều là áo sơ mi và quần dài.
Thấy vậy, Chu Cận Xuyên liền hỏi: "Sao em không mua váy?"
Hôm nay, Tô Ý mặc một chiếc áo len dệt kim màu hồng nhạt hở cổ, kết hợp với chân váy đen, toát lên vẻ thanh lịch, dịu dàng nhưng cũng không kém phần năng động.
Lúc nãy, Chu Cận Xuyên đã không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần, cảm thấy cô mặc váy trông rất xinh đẹp.