Vừa trở về sau một ngày rong chơi, hai đứa nhỏ chẳng chút buồn ngủ, còn đòi xem TV một lúc rồi mới chịu đi ngủ.
Tô Ý thấy đôi mắt Diệp Noãn Noãn đã díp cả lại, chỉ là vì quá vui nên chưa muốn kết thúc một ngày sớm như vậy.
Hơn nữa, nhìn thấy chiếc TV mới tinh trong phòng, cô bé càng thêm háo hức.
Thế là cô mỉm cười bật TV cho hai đứa trẻ.
Sau khi bật TV, Tô Ý tranh thủ đi ra ngoài rửa mặt.
Lúc quay lại, hai đứa nhỏ đã ngủ gục.
Một đứa nằm nghiêng trên giường, đứa còn lại úp mặt ngủ quên trên ghế.
Nhìn cảnh tượng ấy, Tô Ý phì cười, vội vàng lấy tay che miệng lại vì sợ đánh thức hai đứa trẻ.
Lúc này, Chu Cận Xuyên cũng vừa rửa mặt xong từ phòng bên cạnh trở về.
Thấy vậy, anh vội vàng bế Diệp Tiểu Vũ về phòng bên kia.
Sau khi thu xếp cho Diệp Tiểu Vũ ngủ, anh quay lại gõ cửa phòng Tô Ý.
Biết là anh, Tô Ý vội vàng hé cửa: “Sao anh chưa ngủ? Mai còn phải dậy sớm về, hai đứa nhỏ phải đi học nữa.”
Chu Cận Xuyên nhìn qua khe cửa, thấy cô xõa tóc xuống, biết là cô chuẩn bị đi ngủ.
Anh vội vàng thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng.
“Ừ, vậy anh về ngủ đây.”
Thấy rõ ràng anh có điều muốn nói, Tô Ý bèn mở cửa: “Vào đi.”
Chu Cận Xuyên khựng lại một chút, rồi bước vào.
Sợ lạnh, Tô Ý kéo anh lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, cách giường một khoảng.
“Nói đi, có phải lại muốn mua gì, xem phim hay ăn uống gì mà phải lén la lén lút thế?”
Câu hỏi của cô khiến Chu Cận Xuyên bật cười: “Làm bạn trai em, dẫn em đi dạo phố, xem phim, ăn uống chẳng phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, dạo này em vất vả nhiều, người cũng gầy đi, anh muốn đưa em ra ngoài thư giãn đầu óc thôi.”
DTV
Tô Ý nhìn anh, ý vị thâm trường: “Thật không có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-319.html.]
“Không có.”
“Được rồi, là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Dù nói vậy, trong lòng Tô Ý vẫn còn chút lo lắng.
Cô thăm dò hỏi: “Thế, đã một tháng rồi, đơn xin kết hôn của anh có kết quả gì chưa?”
Chu Cận Xuyên khựng lại, rồi lên tiếng: “Chưa có, nhưng chắc cũng nhanh thôi.”
Thấy nét mặt anh có chút mất tự nhiên, Tô Ý dò hỏi: “Nếu có chuyện gì thì anh đừng giấu em, có phải nhà họ Tô gây khó dễ gì không?”
Chu Cận Xuyên không muốn giấu cô, dạo này đúng là anh gặp không ít trở ngại, nhưng đều đã được giải quyết ổn thỏa.
Nghĩ rằng mọi chuyện đã gần như được giải quyết, nói ra chỉ khiến cô thêm lo lắng, nên anh mới không nói.
Lúc này, thấy cô đã sinh nghi, anh đành gật đầu: “Bên đó đúng là có gọi điện thoại hỏi han chuyện nhà em, nhưng anh đã giải thích rõ ràng, chuyện của họ là của họ, em là em, hơn nữa chúng ta đã cắt đứt quan hệ, sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
Nghe anh nói đã nhận được điện thoại, Tô Ý thở phào nhẹ nhõm.
Suốt thời gian qua, cô vẫn luôn âm thầm lo lắng về chuyện này.
Tuy nhiên, lo lắng cũng vô ích, cô không thể thay đổi được hiện thực về thân thế của mình và Chu Cận Xuyên.
Vì vậy, dù kết quả có ra sao, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn của cô, Chu Cận Xuyên liền nói đùa để xua tan bầu không khí nặng nề: “Trước giờ toàn là anh sốt ruột một mình, giờ cuối cùng cũng có người cùng anh sốt ruột rồi.”
Tô Ý hờn dỗi.
“Em nào có sốt ruột, chỉ là hơi bực mình sao vẫn chưa có kết quả, nhỡ đâu không được phê duyệt thì em còn tính toán đường khác.”
Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
“Em còn tính toán gì nữa?”
Tô Ý tựa nửa người vào cửa sổ, nửa thật nửa giả cười nói.
“Nếu không được phê duyệt thì em phải tính toán lại chứ, chẳng lẽ cả đời này em không lấy chồng nữa?”
Chu Cận Xuyên lập tức cảm thấy bị uy hiếp, anh bước đến gần cô, đến khi chỉ còn một khoảng cách rất gần, anh mới cúi người xuống đối diện với cô: “Không được, cả đời này em chỉ được phép gả cho anh.”.