“Đoàn trưởng Chu, anh thật sự có vị hôn thê ở Kinh Thị đấy à? Nếu thật thì anh hại chị Tô Ý nhà chúng ta rồi!”
Chu Cận Xuyên nghe mà trên trán nổi đầy gân xanh: “Không thể nào!”
Nói xong, anh quay sang nhìn Lý Kiến Quốc: “Thật sự nghiêm trọng như cô ấy nói sao?”
Lý Kiến Quốc trừng mắt nhìn anh: “Chuyện này tôi đúng về phía Tiểu Tô, anh mà làm gì có lỗi với Tiểu Tô thì chúng ta tuyệt giao!”
Chu Cận Xuyên thật sự dở khóc dở cười.
Anh vội vàng chạy ra ngoài tìm Tô Ý giải thích.
Nhưng khi ra đến sân sau, chiếc ghế xích đu đã vắng bóng cô.
Nghĩ một lúc, anh bèn chạy đến cái điện thoại quay số ở quầy lễ tân, định bụng gọi điện cho hai đứa nhỏ về luôn!
Anh sợ một mình mình không dỗ nổi cô!
Cứu binh vừa cúp máy, Lâm Hạo Nam và Lâm Thư Tuyết đã nối gót nhau bước vào.
Chu Cận Xuyên quyết tâm phải giải thích rõ ràng hiểu lầm, nên không hề có ý đuổi khéo hai người.
Anh vội vàng vào trong gọi Tô Ý ra: “Hạo Nam, để tôi giới thiệu, đây là Tô Ý, người yêu của tôi mà tôi đã kể.”
Nói xong, anh vòng tay ôm lấy vai Tô Ý: “Tô Ý, đây là Lâm Hạo Nam, bạn tốt của anh, còn đây là em gái cậu ấy, Lâm Thư Tuyết.”
Trước mặt Chu Cận Xuyên, Lâm Thư Tuyết không dám ngang ngược như lúc trưa.
Tuy trong lòng thấy khó chịu khi chứng kiến cảnh thân mật của hai người, nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra “hiểu chuyện”, mỉm cười nói: “Chào đồng chí Tô, trưa nay chúng ta đã gặp nhau, lúc đó tôi không biết cô là người yêu của anh Xuyên nên mới có chút thất lễ, mong cô bỏ quá cho!”
Lâm Hạo Nam cũng vội vàng lên tiếng: “Thực sự xin lỗi vì chuyện lúc trưa, đây là chút đặc sản tôi mang từ Kinh Thị đến, không biết cô có thích không?”
Nói rồi, anh ta đưa túi đồ cho Tô Ý.
Tô Ý mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn anh! Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, lúc trưa là do chúng tôi tiếp đãi không chu đáo.”
Nói rồi, cô nhìn Chu Cận Xuyên, mỉm cười: “Anh dẫn hai người lên phòng khách ngồi đi, em dọn dẹp chút rồi lên ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-326.html.]
Thấy Tô Ý thản nhiên, Chu Cận Xuyên gật đầu rồi dẫn hai người lên lầu.
Vừa rót trà cho hai người xong, anh lại sốt ruột muốn xuống xem Tô Ý thế nào.
Lâm Thư Tuyết thấy vậy liền lên tiếng trêu ghẹo: “Anh Xuyên, khó khăn lắm anh mới về một chuyến, anh ở lại trò chuyện với anh Nam đi, nếu anh lo lắng chị dâu bận bịu thì để em xuống phụ một tay.”
Chu Cận Xuyên vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hai người đi đường xa đến đây, sao có thể để hai người làm việc nhà được.”
Lâm Thư Tuyết che miệng cười: “Nói đến cũng khéo, hôm qua lúc em và anh trai từ ga tàu ra, hình như có nhìn thấy chị dâu.”
Nói rồi, cô ta giả vờ hồi tưởng lại: “Lúc đó bên cạnh chị dâu còn có hai đứa nhỏ, không ngờ chị ấy còn trẻ mà đã kết hôn rồi ly hôn, còn có con rồi cơ!”
“À, lúc đó hình như chị ấy còn dắt hai đứa nhỏ đi về phía một người đàn ông, chắc là em nhìn nhầm, việc này chắc chị dâu đã nói với anh rồi chứ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Chu Cận Xuyên tối sầm lại.
Ba người vừa đi tới cửa cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau.
Tô Ý ban đầu thấy hai đứa nhỏ rụt rè, lại nghe nói Chu Cận Xuyên gọi điện thoại về là vì hai người bạn nên đoán anh muốn giới thiệu hai đứa nhỏ với bạn bè.
Thấy hai đứa nhỏ sợ người lạ, cô liền tự mình đưa chúng lên lầu.
DTV
Ai ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy những lời đầy ẩn ý của Lâm Thư Tuyết.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình lừa dối Chu Cận Xuyên, bên ngoài còn có đàn ông và con riêng?
Nghĩ vậy, Tô Ý vừa buồn cười vừa tò mò muốn xem mặt Chu Cận Xuyên lúc này ra sao.
Cô dắt hai đứa nhỏ gõ cửa bước vào: “Cận Xuyên, em đang bận chút, anh trông giúp hai đứa nhỏ nhé.”
Nói rồi, cô nháy mắt với Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn: “Mau lại chỗ chú đi.”
Hai đứa nhỏ đồng thanh gọi "chú" rồi chạy đến ngồi bên cạnh Chu Cận Xuyên.
Lâm Thư Tuyết nghe hai đứa trẻ gọi "chú" thì ngẩn người, sau một hồi mới cười gượng gạo: “Chị dâu, em vừa rồi chỉ nói đùa thôi.”
Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, ý vị sâu xa nói: “Không sao đâu, hôm qua Cận Xuyên cũng gặp người đàn ông đó rồi, anh ấy rất thích trẻ con, anh ấy nói không để bụng đâu.”