Nói xong, cô cười tủm tỉm rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Đợi cửa đóng lại, Lâm Thư Tuyết liền không nhịn được mà đánh giá hai đứa nhỏ.
Tuy trên mặt vẫn cười cười nói nói, nhưng ánh mắt cô ta không giấu nổi sự khinh miệt
Cảnh tượng vừa rồi khiến Lâm Hạo Nam cũng phải giật mình.
Ban đầu khi nghe Lâm Thư Tuyết nói, anh ta còn nghĩ là hiểu lầm, định lên tiếng giảng hòa.
Nào ngờ “chính chủ” lại tự mình thừa nhận.
Chẳng lẽ Chu Cận Xuyên thực sự vì tình yêu mà chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác?
Chu Cận Xuyên thấy Lâm Hạo Nam cứ ấp a ấp úng nhìn mình, anh nhíu mày: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Lâm Hạo Nam lựa lời rồi mới lên tiếng khuyên nhủ: “Cận Xuyên, không phải anh cổ hủ, nhưng trường hợp này, người nhà cậu biết không? Nếu biết, liệu họ có đồng ý không?
“Còn người đàn ông hôm qua chúng ta gặp, liệu anh ta có dễ dàng buông tay vợ con như vậy không?”
Nghe đến đây, Chu Cận Xuyên mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói: “Người các cậu nhìn thấy hôm qua, chính là tôi.
“Cái gì?” Hai anh em đồng thanh thốt lên.
“Cận Xuyên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Chu Cận Xuyên mặt mày u ám, nghiến răng nói: “Người yêu tôi thích đùa, còn hai đứa nhỏ này là con của đồng đội gửi nhờ tôi chăm sóc.”
DTV
Sau khi nghe xong, Lâm Hạo Nam lúng túng cười gượng: "Người trẻ tuổi thích đùa là chuyện tốt."
Nói xong, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm một chút trong lòng.
Lâm Thư Tuyết lại không thoải mái như vậy.
Ban đầu, cô ta nghĩ rằng có lẽ Chu Cận Xuyên không biết chuyện xảy ra hôm qua trong thành phố, nên cô ta đặc biệt nhắc đến để nhắc nhở anh.
Không ngờ bóng dáng đó lại chính là anh!
Nhìn thấy Chu Cận Xuyên chăm sóc hai đứa trẻ chu đáo như vậy, cô ta ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Cô ta vội vàng lục lọi túi xách của mình, tìm một gói bánh quy và vài thanh sô-cô-la rồi đưa ra.
"Hai đứa nhỏ trông ngoan quá, nè, ăn bánh quy trước đi.
Đây là bánh quy vị sô-cô-la mà dì mua ở cửa hàng nhập khẩu tại thủ đô, ngon lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-327.html.]
Diệp Tiểu Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi lễ phép từ chối: "Cảm ơn dì, thím nói trước bữa ăn không được ăn vặt, nếu không sẽ không ăn cơm được."
Lâm Thư Tuyết ngạc nhiên trong chốc lát: "Thím?"
Diệp Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng vậy, đối tượng kết hôn của chú tất nhiên là gọi thím rồi."
Lâm Thư Tuyết cười gượng gạo, rồi đưa sô-cô-la qua: "Nếu không ăn bánh quy, thì ăn một viên sô-cô-la trước, không chiếm bụng đâu."
Diệp Noãn Noãn nhìn viên sô-cô-la được gói rất đẹp trong tay cô ta, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Nhưng vẫn cố gắng giữ miệng mình kín mít, kiên quyết lắc đầu như cái trống bỏi.
Diệp Tiểu Vũ thấy vậy liền thay cô bé nói: "Cảm ơn dì, thím sợ chúng cháu bị sâu răng, nên buổi tối không cho ăn kẹo và sô-cô-la."
Lâm Thư Tuyết liên tục bị hai đứa trẻ từ chối, cũng không muốn tiếp tục nài nỉ, nên cười gượng thu lại bánh quy và sô-cô-la.
Chu Cận Xuyên nhìn thấy, trong lòng vui như mở hội.
Quả nhiên gọi hai đứa trẻ đến là chuyện đúng đắn.
Đồng thời, anh còn khoe khoang với Lâm Hạo Nam: "Hai đứa này bình thường nghe lời thím của chúng nhiều hơn, thậm chí tôi cũng phải xếp sau, mong hai người không để ý."
Bữa ăn diễn ra, Tô Ý chỉ chào hỏi khi đồ ăn được dọn lên, coi như giữ lễ phép cơ bản.
Sau đó, cô kiếm cớ tiếp tục bận rộn.
Đợi khi mọi người ăn xong, cô mới từ nhà bếp bước ra chào tạm biệt.
Lâm Thư Tuyết thấy cô bận đến nỗi tóc mai cũng hơi rối, nhưng ngay cả tóc rối cũng đẹp, gương mặt nóng bừng trong nhà bếp cũng trắng hồng lên, không nhịn được mà cười gượng: "Chị dâu vất vả rồi!"
Lâm Hạo Nam cũng nhìn cô, gật đầu cảm ơn: "Vậy chúng tôi xin phép về trước."
Nói xong, anh ta muốn kéo Lâm Thư Tuyết ra cửa.
Lâm Thư Tuyết không cam tâm, quay đầu nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh Xuyên, chúng tôi ở ngay nhà nghỉ đối diện, nếu tối nay anh không bận, có thể đi nói chuyện với anh hai tôi không?"
Chu Cận Xuyên củi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Ngày mai đi! Hôm nay hai người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Thư Tuyết nhìn đồng hồ trên cổ tay Chu Cận Xuyên mới phát hiện đó là một chiếc đồng hồ bình thường.
Đang thắc mắc tại sao anh lại đeo một chiếc đồng hồ bình thường như vậy, quay đầu nhìn lại, cô mới phát hiện trên tay Tô Ý cũng là một chiếc đồng hồ giống hệt..
.
.