Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Anh chỉ muốn em biết rằng nếu nói về ghen, anh ghen còn nhiều hơn em đấy!"
"Em ghen bao giờ?"
"Ngay bây giờ."
Nói xong, Chu Cận Xuyên bạo gan kéo cô ngồi lên đùi mình: "Đừng chối cãi, từ xa là anh đã ngửi thấy mùi ghen tuông rồi."
"Em biết không? Thật ra hôm nay anh rất vui, đây là lần đầu tiên anh thấy em ghen."
Tô Ý ban đầu định đứng dậy nhưng thử một chút thì không đứng lên nổi.
Cô chỉ biết trừng mắt nhìn anh: "Lần này thì coi như xong, lần sau nếu có cô gái nào mập mờ đến đây, em sẽ..."
Chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị anh bịt lại.
"Không có gì mập mờ! Cũng sẽ không có cô gái nào khác!"
Nói xong, anh nhẹ nhàng ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
…..
Ngày hôm sau, khi Tô Ý đang tính toán ở quầy lễ tân thì Lâm Hạo Nam bất ngờ xuất hiện một mình.
Thấy phía sau anh ta không có ai, Tô Ý có chút ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Lâm Thư Tuyết thật sự đã bị Chu Cận Xuyên gọi về rồi?
Tối qua, Chu Cận Xuyên nói sáng sớm sẽ gọi điện cho Lâm Hạo Nam, bảo họ về sớm.
Tô Ý nghĩ người ta lặn lội đến tìm anh, nếu cứ đuổi người ta đi như vậy thì thật là khó coi.
Thêm nữa, cô chỉ không thích cách hành xử của Lâm Thư Tuyết, còn về Lâm Hạo Nam, bạn thân của Chu Cận Xuyên, cô không có ý kiến gì.
Huống chi hai người còn là bạn thân nhiều năm, không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn thương tình cảm.
Vì thế cô đã dặn dò anh nhiều lần không nên gọi điện.
Bây giờ thấy Lâm Hạo Nam đến một mình, Tô Ý nghĩ anh ta đến để chào tạm biệt.
Cô cảm thấy có chút ngại ngùng: "Đồng chí Lâm, anh đây là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-329.html.]
hay để tôi gọi Cận Xuyên qua nhé?"
Lâm Hạo Nam nghe vậy liền hiểu cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Đồng chí Tô, tôi đặc biệt đến tìm cô."
Ban đầu Tô Ý ngạc nhiên, sau đó liền dẫn anh ta ngồi xuống bên cạnh bàn, nhờ Tiểu Cần pha trà mang lên.
Khi trong đại sảnh trống chỉ còn hai người, Lâm Hạo Nam mới mở lời: "Thật không dám giấu, tôi đến đây là muốn thay mặt em gái tôi xin lỗi cô, hôm qua con bé nói chuyện không được lịch sự lắm, tối qua khi về tôi cũng đã nhắc nhở con bé rồi."
"Tôi hy vọng cô không hiểu lầm, tôi rất hiểu con người Cận Xuyên, từ tiểu học đến trung học, số cô gái anh ấy nói chuyện cũng không nhiều, càng không có hồng nhan tri kỷ nào, sau này vào quân ngũ lại càng không có."
Thấy anh ta đặc biệt đến giải thích, Tô Ý cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, ngại ngùng nói: "Đồng chí Lâm, tôi biết mà, cảm ơn anh đã đặc biệt đến đây."
Lâm Hạo Nam không nhịn được ngước lên nhìn cô một chút, sau đó mới nhẹ nhàng tránh ánh mắt đi, nói: "Thật ra tôi đến đây không chỉ vì chuyện này, buổi trưa hôm qua tôi hỏi cô có người thân nào ở thủ đô không, là vì cô thực sự rất giống mẹ tôi khi còn trẻ."
"Hơn nữa, mẹ tôi cũng họ Tô, tôi nghĩ có thể nào cô và bà ấy có quan hệ họ hàng không?"
Nhắc đến họ hàng, Tô Ý không khỏi nghĩ đến người thân ở thủ đô mà nhà họ Tô từng qua lại.
Chẳng lẽ là bà ấy sao?
Nếu thực sự là mẹ ruột của cô, thì tại sao bà ấy lại đối xử tốt với nhà họ Tô đã nuôi nhầm con của mình như vậy?
Điều này thật sự không thể giải thích được.
Lời nói của Lâm Hạo Nam khiến Tô Ý cảm thấy càng thêm rối bời.
Nghĩ đến chuyện dù sao bây giờ cũng không có manh mối nào, mà cũng không thể đi thủ đô được.
Cô đành qua loa đáp: "Tôi chưa từng nghe nói có họ hàng nào ở thủ đô, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."
Lâm Hạo Nam nghe xong có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng gật đầu: "Cũng phải, hôm qua tôi nghe Cận Xuyên nói, anh ấy dự định sẽ sớm đưa cô về thủ đô.
Nếu có cơ hội, tôi muốn mời hai người ăn cơm ở thủ đô, tiện thể gặp mẹ tôi, được không?"
Tô Ý hơi ngẩn ra một chút, nhưng vẫn gật đầu: "Được, vậy hẹn gặp ở thủ đô nhé!"
DTV
Lâm Hạo Nam thấy cô đồng ý, không khỏi mỉm cười.
"Lúc nãy khi tôi vào, thấy cô ở quầy lễ tân ăn kẹo hồ lô, hồi nhỏ tôi cũng rất thích ăn, mà tôi biết chỗ nào ở thủ đô bán kẹo hồ lô ngon nhất.
Lần sau cô qua đó, tôi sẽ dẫn hai người đi ăn thử."