Tô Ý gật đầu: "Ừ, lần này về phải mang theo gì? Chúng ta cũng nên chuẩn bị trước."
Nhìn thời tiết càng ngày càng nóng lên, kỳ nghỉ hè cũng gần đến.
Nói không để ý thì không đúng, dù kết quả ra sao, lễ nghĩa cần thiết vẫn phải có.
Chuẩn bị quà gặp mặt trước vẫn tốt hơn là đến lúc đó mới vội vàng lo liệu.
Chu Cận Xuyên không quá vội vàng: "Không sao đâu, họ biết ở vùng Tây Bắc này không có gì đáng mang về, đến lúc đó về thủ đô rồi hẵng mua, hoặc trên đường đến Tây Thị có thể mua chút ít.
Quà chủ yếu là tấm lòng."
Ngoài việc chuẩn bị quà, Tô Ý còn nghĩ đến việc mua quần áo, giày dép cho mình và bọn nhỏ.
Nói chung là rất tỉ mỉ.
Nhìn thấy cô quan tâm như vậy, trong lòng Chu Cận Xuyên cũng cảm động, bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch cho chuyến về thủ đô sắp tới.
Ngay khi hai người đang chuẩn bị cho chuyến đi thủ đô, thì quân khu Tây Bắc đột ngột nhận được nhiệm vụ khẩn cấp.
Trong vùng sa mạc không người tại Tây Bắc xuất hiện một số lượng lớn kẻ săn trộm.
Trước đây, hàng năm vào mùa hè cũng có nhiều kẻ săn trộm liều lĩnh xâm nhập vào vùng sa mạc không người này.
Nghe nói nơi đó dù khí hậu khắc nghiệt, địa hình hoang vu, nhưng vẫn có vô số tài nguyên động vật hoang dã.
Có những con Hải Đông Thanh* có thể bán được đến vài vạn tệ mỗi con.
(*) Hải Đông Thanh là tên gọi khác của Cắt Bắc Cực.
Cắt Bắc Cực (danh pháp hai phần: Falco rusticolus) là loài lớn nhất trong Chi Cắt.
Loài cắt này sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu u, và châu Á.
Còn có nhiều loại động vật hoang dã quý hiếm khác như bò Tây Tạng, linh dương, dê vàng,…
Vào tháng 5 hàng năm, từng nhóm "người tìm vàng" đổ xô vào vùng không người đó.
Mỗi khi đến thời điểm này, quân đội phụ trách tuần tra khu vực cũng phải ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng lần này, nghe nói có một nhóm săn trộm mang theo vũ khí trái phép, thủ đoạn tàn nhẫn, cực kỳ hung hăng.
Các chiến sĩ tuần tra đã bị thương nặng gần hết, bất đắc dĩ mới phong tỏa cửa ngõ vào khu vực không người, đồng thời điều động thêm lực lượng từ nơi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-334.html.]
Chu Cận Xuyên nhận được nhiệm vụ, lập tức bắt đầu bàn bạc về việc chọn người thực hiện nhiệm vụ trong quân đội.
Tình hình khẩn cấp, cộng với việc nhiều người chưa có kinh nghiệm chiến đấu trong vùng không người.
Chu Cận Xuyên tất nhiên phải đi đầu chỉ huy đội quân.
Ngoài ra, Lục Trường Chinh cũng từng đến vùng không người này, nghe nói thế lập tức chủ động xin đi cùng Chu Cận Xuyên.
Ngay sau đó, nhiều chiến sĩ nghe tin cũng đến xin đi cùng.
Điều khiến Chu Cận Xuyên không ngờ là Tần Vân Phong cũng nằm trong số đó.
Ngày hôm đó, mười người được chọn cuối cùng tập trung tại văn phòng của Chu Cận Xuyên, họp bàn từ trưa đến tối mới quyết định kế hoạch tác chiến cụ thể.
Trong số mười người này, nhiều người đã có gia đình, có con cái, đều là cán bộ cấp đại đội trở lên.
Sau khi bàn bạc xong, Chu Cận Xuyên để mọi người tranh thủ thời gian về chuẩn bị.
Cùng lúc đó, sau khi Chu Cận Xuyên chuẩn bị xong, anh cũng lên đường vào thị trấn đón Tô Ý về nhà.
Lúc này, Tô Ý vẫn chưa biết chuyện lớn xảy ra trong quân đội.
Chỉ thấy sắc mặt Chu Cận Xuyên nghiêm túc hơn bình thường, cũng có vẻ mệt mỏi hơn.
Cô chỉ nghĩ anh mệt vì công việc, liền vội tháo tạp đề, dọn dẹp đơn giản rồi theo anh về nhà.
DTV
Trên đường về, Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc, cố tỏ ra bình thường nói về nhiệm vụ: "Ngày mai anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cùng với Lục Trường Chinh.
Tạ Tiểu Quân ở lại trong quân đội, nếu có việc gì em có thể nhờ anh ấy giúp.”
Tô Ý đã quen với việc Chu Cận Xuyên nhận nhiệm vụ, cô rất hiểu kỷ luật quân đội, nên không bao giờ hỏi chi tiết về nhiệm vụ.
Nghe nói Lục Trường Chinh cùng đi, cô càng yên tâm hơn.
Chỉ dặn dò: "Anh nhất định phải cẩn thận, lần này đi mấy ngày?"
Chu Cận Xuyên im lặng một lúc: "Chưa chắc chắn, nếu nhanh thì khoảng nửa tháng."
Tô Ý nghi ngờ nhìn anh: "Sao lần này đi lâu vậy? Có phải rất xa không?"
Chu Cận Xuyên mim cười nhìn cô, rồi nắm tay cô: "Ừ, hơi xa, nhưng anh sẽ cố gắng trở về sớm, chắc sẽ không làm lỡ kế hoạch về thủ đô của chúng ta đâu.”
Hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên chuẩn bị thu xếp hành lý.