Chu Cận Xuyên thấy cô nhồi nhiều bột như vậy, không khỏi khuyên: "Đã khuya rồi, không cần chuẩn bị nhiều thế, quân đội sẽ cung cấp lương thực tại các điểm đóng quân ở khu vực ngoài."
Tô Ý không ngừng tay: "Quân đội là quân đội, em làm là chuyện của em, nếu anh thực sự không muốn em lo lắng, thì mang theo hết."
Chu Cận Xuyên chỉ đành đồng ý.
Ngoài lương khô, Tô Ý còn chuẩn bị thêm một ít thịt khô.
Thấy thời gian đã muộn, cô mới dừng tay: "Không còn sớm nữa, anh mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai xuất phát lúc mấy giờ?"
Chu Cận Xuyên vốn nghĩ cô sẽ giữ anh lại để ngủ trên đất.
Nhưng nghĩ lại, nếu anh ở lại, có lẽ cô cũng không ngủ yên, liền xách hành lý chuẩn bị về ký túc xá.
"Sáng mai bọn anh phải xuất phát trước sáu giờ, sớm quá, em không cần dậy tiễn, ở nhà chờ anh về, khi nào có tín hiệu anh sẽ gọi điện cho em."
Tô Ý gật đầu, không nói gì thêm, chi tiễn anh ra ngoài.
Chu Cận Xuyên thấy cô lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
…..
Sáng sớm hôm sau.
Trời mới vừa sáng, điểm tập trung trước cổng đơn vị đã tụ tập không ít người.
Đều là thân nhân của các chiến sĩ đến tiễn biệt.
Sau khi tập hợp xong, Chu Cận Xuyên lại cho mọi người kiểm tra lại trang bị mang theo.
Vừa làm, anh lại không ngừng nhìn về phía khu nhà ở của gia đình.
Lục Trường Chinh thấy vậy liền cười nói: "Lão Chu, dù sao anh cũng có nửa gia đình, sao lại giống tôi không có ai tiễn vậy?"
Chu Cận Xuyên cười khẩy một tiếng: "Tôi với anh không giống nhau, hành lý của tôi là do người yêu tôi chuẩn bị đấy."
Lục Trường Chinh không để tâm đến lời nói xỏ, vội vàng hỏi: "Em dâu đã chuẩn bị gì ngon cho anh vậy?"
Thấy Lục Trường Chinh tràn đầy ghen tị, Chu Cận Xuyên cười lườm anh ấy một cái: "Không có phần của anh đâu.”
Nói rồi, anh lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đúng lúc đó, Lục Trường Chinh nắm lấy cánh tay anh vỗ mấy cái.
Chu Cận Xuyên đang định ngẩng lên lườm anh ấy, nhưng vừa ngước mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới.
Không ai khác, đó chính là Tô Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-336.html.]
Mặc dù trước đó Chu Cận Xuyên đã bảo cô đừng đến tiễn, nhưng khi thấy cô xuất hiện, anh vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.
Trên gương mặt cũng hiện lên sự kiêu ngạo: "Không phải anh đã bảo em không cần đến mà?”
Tô Ý hít một hơi để bình tĩnh lại: "Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng đến, đang ở phía sau.
Cũng may là các anh chưa đi, em còn sợ không kịp nữa.”
Nói rồi, cô đưa giỏ đồ trên tay ra: "Nhà ăn vẫn chưa ddeesnd giờ cơm, em đã hấp ít bánh bao, chia cho mọi người ăn nhé.”
Chu Cận Xuyên nhận lấy giỏ, nhìn thấy bên trong đầy ắp bánh bao, còn nóng hổi.
Không khỏi cảm thấy xót xa: "Nhiều bánh bao thế này, em dậy từ mấy giờ vậy?”
“Anh đừng bận tâm.”
Nói rồi, Tô Ý như làm ảo thuật, lấy ra hai chai glucose từ trong túi vải: “Cái này chỉ dành riêng cho anh.
Nếu cảm thấy không thoải mái, lấy ra uống một ít.
Em nghe nói nơi đó thiếu oxy lắm.”
Lục Trường Chinh đứng bên cạnh nhìn thấy không khỏi bật cười: "Tôi tưởng là bảo bối gì chứ, glucose thì đội y tế cũng mang theo rồi, không có tác dụng gì đâu.”
DTV
Tô Ý mỉm cười đưa bánh bao cho anh ấy: "Doanh trưởng Lục, phiền anh chia bánh bao cho mọi người, ăn lúc còn nóng nhé.”
Lục Trường Chinh đang lo buổi sáng ăn chưa no, vội vàng nhận lấy không khách sáo: "Vậy tôi không khách sáo nữa.
Cảm ơn em dâu, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa lão Chu về an toàn.”
Nói xong, anh ấy cầm giỏ đi chia bánh bao.
Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, Tô Ý mới trân trọng như báu vật, cất lại hai chai glucose vào túi anh: “Đây là em chuẩn bị đặc biệt cho anh, hứa với em là giữ gìn cẩn thận nhé!”
Chu Cận Xuyên không nghĩ nhiều, trong lòng đã ngập tràn cảm động: "Yên tâm, đồ của em cho anh, anh sẽ giữ cẩn thận.”
Tô Ý cố gắng kìm nén nước mắt, gật đầu: "Hứa với em là phải trở về an toàn, đừng để bị thương.
Nếu có vết sẹo nào, em sẽ tính sổ với anh.”
“Nếu bị thương, em không thể đảm bảo sẽ còn coi trọng anh nữa, có khi lại...”
Nói đến đây, Tô Ý lại cảm thấy không may, liền im bặt không nói tiếp.
Trước mặt mọi người, Chu Cận Xuyên cũng ngại nói những lời tình cảm, chỉ nghiêm túc nói: "Yên tâm, anh đảm bảo sẽ không sao.”
Lời vừa dứt, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng đã thở hồn hà thở hổn hển chạy tới: “Chú ơi...”.