Lòng Tô Ý chùng xuống: "Đồng chí, làm ơn giúp tôi báo với gia đình Đoàn trưởng Chu, nói là tôi tên Tô Ý."
Thái độ của hai đồng chí đứng ở cầu thang rất kiên quyết: "Xin lỗi, cô nên rời đi ngay."
Tô Ý đã ngồi tàu lâu như vậy, nhìn thấy cửa bệnh phòng ngay trước mắt mà lại bị chặn lại, không thể vào, cô vừa sốt ruột vừa tức giận.
Cô định xông vào thì bất ngờ thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra cùng với một y tá.
Khi họ đến gần, Tô Ý vội vàng hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi tình trạng của Chu Cận Xuyên hiện giờ thế nào rồi?"
Ban đầu, bác sĩ không để ý đến Tô Ý, nhưng khi nghe thấy giọng nói thì mới quay lại nhìn, nhưng cũng không nói gì thêm: "Xin lỗi..."
Chưa đợi ông ta từ chối, Tô Ý đã vội giải thích: "Tôi là người yêu của Chu Cận Xuyên, tôi tên là Tô Ý, tôi không đến để điều tra tình hình, chỉ xin ông cho tôi biết anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"
Người bác sĩ vốn định đi tiếp, nhưng khi nghe cô nói tên mình là Tô Ý, ông ta liền quay lại: "Cô là Tô Ý?"
Tô Ý không hiểu ý của ông ta, chỉ gật đầu liên tục: "Đúng vậy."
Đối phương ngừng lại một chút rồi mới nói: "Ca phẫu thuật đã hoàn thành vào đêm qua, các mảnh đạn còn lại trong cơ thể đã được lấy ra, chỉ là bệnh nhân không chỉ bị b.ắ.n một chỗ, vết thương ở chân không có vấn đề gì, nhưng vùng thắt lưng có nhiều dây thần kinh, hiện chưa thể chắc chắn về tình trạng phục hồi sau phẫu thuật.”
DTV
"Thêm vào đó, bệnh nhân bị mất m.á.u quá nhiều, sau phẫu thuật vẫn đang hôn mê, phải đợi tỉnh lại mới có thể tính là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
May mà thể chất bệnh nhân rất tốt, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, hãy kiên nhẫn chờ đợi!"
Nghe tin Chu Cận Xuyên đã lấy đạn ra thành công trong cuộc phẫu thuật, dù anh vẫn đang hôn mê, nhưng Tô Ý cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Cô liền cảm ơn bác sĩ liên tục.
Bác sĩ gật đầu với cô rồi quay lưng bước đi.
Y tá bên cạnh thấy vậy, không khỏi thắc mắc: "Bác sĩ, người nhà bệnh nhân đã dặn dò phải nghiêm ngặt bảo vệ thông tin, không được tiết lộ ra ngoài một chữ nào mà."
Bác sĩ lắc đầu bất lực: "Vị đồng chỉ lúc nãy cũng coi như là nửa người nhà, hơn nữa cô ấy vừa một mình từ cách đây hàng ngàn dặm chạy đến đây, nên nói cho cô ấy biết một chút."
"Nhưng làm sao ông biết cô ấy chính là người yêu của bệnh nhân, nếu lỡ cô ấy lừa ông thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-342.html.]
"Mắt tôi không đến mức không nhìn ra được điều đó, hơn nữa trước khi phẫu thuật, tôi đã nghe bệnh nhân cứ mãi gọi tên cô ấy."
Nghe vậy, cô y tá mới gật đầu, dường như hiểu ra vấn đề.
Mặc dù đã nghe bác sĩ nói về tình trạng hiện tại của Chu Cận Xuyên, nhưng Tô Ý vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh.
Vì thế, cô tiếp tục nài nỉ hai đồng chí gác cửa.
Cuối cùng, cô cũng làm phiền mấy người trong phòng bệnh phải bước ra.
Ba người nhìn về phía Tô Ý trong giây lát, cuối cùng, người đàn ông lớn tuổi nhất trong số họ chống gậy bước tới gần cô.
Tô Ý ngước nhìn, thấy ông lão tóc bạc phơ, khí thế phi phàm, nhưng dáng đi có phần gù xuống vì chịu đựng cú sốc.
Ông ấy đến trước mặt Tô Ý, khẽ họ một tiếng: "Cháu có phải là đồng chí Tô, người yêu của Tiểu Xuyên phải không?"
Tô Ý điềm tĩnh gật đầu: "Chào ông Chu, cháu là Tô Ý, ông cứ gọi cháu là Tiểu Tô là được rồi.
Cháu muốn vào thăm anh ấy, có được không?"
Ông Chu thở dài: "Nó hiện giờ vẫn còn hôn mê, cháu vào cũng không thấy được gì đâu, hơn nữa bác sĩ nói rằng không nên vào thăm ở phòng chăm sóc đặc biệt, tránh nguy cơ nhiễm trùng lần hai."
"Ông thấy cháu cũng vừa từ đơn vị đến đây phải không? Ông sẽ bảo người đưa cháu đi nghỉ ngơi trước, khi nào có tin tức sẽ thông báo cho cháu."
Tô Ý mím môi: "Vậy cháu sẽ không vào phòng bệnh, cháu sẽ chờ ở bên ngoài thôi."
Nhìn thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt cô, ông Chu trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Cho cháu ấy vào đi."
Nói xong, ông ấy từ từ chống gậy bước xuống lầu.
Sau khi được cho phép, bước chân Tô Ý liền vội vã đến trước phòng bệnh.
Đến nơi, cô thấy phòng bệnh cũng bị bịt kín đến mức không nhìn thấy gì.
Ba mẹ của Chu Cận Xuyên đúng trong phòng bên cạnh, quay lưng về phía hành lang.
Mẹ của anh dường như đang khóc thầm, còn ba anh thì nhỏ giọng an ủi.