Bề ngoài thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng quay lưng đi đã sắp xếp người mang quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho cô.
Tô Ý thấy bà ấy tuy có tính tình nóng nảy hơn ba và ông nội của Chu Cận Xuyên, nhưng rõ ràng là người miệng lưỡi chua ngoa mà lòng lại mềm mỏng.
Cô cầm đồ vệ sinh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo mới.
Sau đó, cô lao ngay vào giường trong phòng đối diện ngủ.
…..
Sáng hôm sau, Tô Ý bị tiếng động ngoài hành lang đánh thức.
Cả đêm yên tĩnh, bất chợt có động tĩnh gì đó thì rất rõ ràng.
Tô Ý nghĩ chắc chắn là Chu Cận Xuyên có động tĩnh rồi, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra ngoài mà không kịp chỉnh trang tóc tại.
Ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa thấy cô từ phòng đối diện chui ra, mới biết là tối qua cô không quay về.
Tô Ý vội vàng chào hai người: "Chú Chu, có phải Cận Xuyên tỉnh rồi không ạ?”
Chu Hoằng Nghĩa gật đầu: "Tinh rồi, bây giờ để mẹ nó vào xem trước, chúng ta đợi ở đây.”
Tô Ý gật đầu, sau đó vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, gỡ tóc ra rồi chải lại.
Chỉnh trang xong xuôi, cô đầy phấn khích đến cửa phòng bệnh, chuẩn bị một lúc nữa sẽ vào trong.
Không lâu sau, Triệu Lam đi ra từ trong.
Bà ấy nhìn Tô Ý với ánh mắt ngập ngừng: "Bây giờ nó không muốn gặp cháu.”
Tô Ý đã sẵn sàng mở cửa bước vào, nhưng đột nhiên nghe thấy Triệu Lam nói bây giờ Chu Cận Xuyên không muốn gặp cô.
Cô không thể tin được, hỏi lại: "Anh ấy nói không muốn gặp cháu á?"
Triệu Lam gật đầu: "Đúng, nó đã nói như vậy."
Tô Ý sững sờ trong chốc lát, sau đó vội hỏi: "Bác sĩ nói sao? Đã qua cơn nguy hiểm chưa ạ?"
DTV
Triệu Lam nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay người bước vào phòng bệnh.
Chu Hoằng Nghĩa đúng bên cạnh nhìn, liền an ủi Tô Ý: "Nó vừa tỉnh lại, có lẽ tâm trạng vẫn chưa ổn định.
Hay để chú cho người đưa cháu đến nhà khách nghỉ ngơi trước, tối hãy quay lại thăm nó sau?"
Tô Ý nhìn về phía phòng bệnh một lúc, rồi gật đầu: "Vâng, cháu tự đi cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-344.html.]
Nói xong, cô liền rời đi một mình.
Dù Tô Ý cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của Chu Cận Xuyên.
Nhưng sau khi suy nghĩ, cô cũng hiểu rằng chắc hẳn anh có lý do nào đó.
Có thể là không muốn để cô thấy anh trong tình trạng thảm hại như hiện tại, hoặc có những bí mật khác mà cô chưa biết.
Dù sao đi nữa, chỉ cần anh qua khỏi cơn nguy hiểm là tốt rồi.
Nhân lúc này, cô dự định gọi điện thoại báo tin bình an cho mọi người, rồi sau đó sẽ tìm nhà khách để nghỉ ngơi rồi mới tính toán tiếp.
Sau khi Tô Ý rời đi, Triệu Lam mới bước đến bên giường bệnh: "Con đói không? Có muốn uống nước không? Vết thương có đau không? Có chỗ nào khó chịu không?"
Triệu Lam lẩm bẩm một hồi, nhưng Chu Cận Xuyên chỉ im lặng nhắm mắt, mãi không lên tiếng.
Một lúc sau, anh mới hỏi: "Cô ấy đi chưa?"
Triệu Lam sững lại một lúc, mới nhớ ra anh đang hỏi ai, bèn lườm anh một cái: "Rồi, đi rồi."
"Cô ấy...
không khóc chứ?"
Triệu Lam không biết nên cười hay khóc: "Không!"
Rồi bà ấy lại khó hiểu hỏi: "Nếu con lo lắng cho con bé như vậy, tại sao không để con bé vào?"
Chu Cận Xuyên không trả lời thẳng, sau một lúc mới hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
"Con yên tâm, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi."
"Mọi người đừng lừa con."
"Thật mà, không lừa con đâu."
"Nhưng đôi chân của con hoàn toàn không có cảm giác."
Triệu Lam nghe vậy, nước mắt lập tức trào ra: "Người tỉnh lại là tốt rồi, những chuyện khác chúng ta từ từ xem xét, bác sĩ cũng nói phải dưỡng bệnh rồi mới xem tình hình thế nào."
Chu Cận Xuyên nghe vậy, lòng lại lạnh thêm một nửa.
Từ khoảnh khắc anh rơi vào hôn mê, anh đã nghĩ chắc chắn mình không qua khỏi.
Không ngờ lại giữ được mạng sống, nhưng khi tỉnh lại, cơ thể đã không còn là của mình nữa.
Cơ thể tàn tạ như vậy, thà không sống còn hơn.