Thấy mẹ cứ khóc mãi, anh thở dài an ủi: "Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cũng về nghỉ ngơi trước đi, con muốn yên tĩnh một mình."
Bên kia, sau khi Tô Ý xuống lầu, liền mượn điện thoại ở tầng một, gọi cho Tạ Tiểu Quân và Lục Trường Chinh để báo bình an.
Đồng thời dặn dò Tạ Tiểu Quân chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.
Sau khi gọi điện xong, cô chuẩn bị rời bệnh viện để tìm nhà khách.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô đã nghe thấy có người gọi mình.
DTV
Tô Ý theo hướng âm thanh nhìn qua, liền thấy một người quen bước xuống từ xe bên đường.
Không ai khác, chính là Lâm Hạo Nam, người mà không lâu trước đây cô còn gặp trong khu đại viện.
"Đồng chí Lâm, sao anh lại ở đây?"
Lâm Hạo Nam quan tâm nhìn Tô Ý: "Nghe nói cô đến đây, tôi biết cô sẽ ở bệnh viện nên cố ý ở đây chờ cô.
Cận Xuyên tỉnh chưa?"
Tô Ý gật đầu: "Nghe nói là tỉnh rồi, nhưng tôi chưa gặp được."
"Sao vậy?"
Mũi Tô Ý cay xè: "Anh ấy không muốn gặp tôi."
Lâm Hạo Nam thấy cô như vậy, cũng không khỏi khó chịu theo: "Cận Xuyên không phải là người như thế, chắc chắn anh ấy có điều khó nói, nên tạm thời không muốn gặp cô."
"Cô thử nghĩ mà xem, trước đây anh ấy là một người kiêu ngạo như vậy, trong mắt cô thì anh ấy luôn có hình tượng rất tốt đúng không? Nhưng bây giờ anh ấy đã hôn mê hơn hai ngày, còn trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, không chỉ cơ thể mà ngay cả tâm lý cũng khó mà chấp nhận ngay được."
"Hơn nữa, cô còn hơn chúng tôi nhiều, ít nhất cô còn ở ngay trước phòng bệnh, còn những người bạn cũ như chúng tôi, bây giờ ngay cả lên tầng cũng không được.”
Tô Ý vội lau nước mắt, nở một nụ cười gượng: "Nói như vậy có vẻ cũng đúng, cảm ơn anh đã an ủi.”
Lâm Hạo Nam thấy cô cười, lúc này mới yên tâm hơn nhiều: "Bây giờ cô định thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-345.html.]
Tô Ý ngừng lại một chút: "Tôi định tìm một nhà khách gần đây để ở lại, vì cơ thể anh ấy cũng cần thời gian để hồi phục."
Lâm Hạo Nam suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Nếu cô thật sự định ở lại để chăm sóc anh ấy, tôi gợi ý cô nên về căn nhà của cô mà ở, chỗ đó cũng không xa đây, mọi thứ cần thiết đều có sẵn, có thể dọn vào ở ngay."
Tô Ý nghe vậy sững người: "Căn nhà của tôi?"
Rồi cô đột nhiên nhớ đến những lời trong bức thư của Chu Cận Xuyên, anh đã nhờ Lâm Hạo Nam mua cho cô một ngôi nhà nhỏ ở thủ đô.
Cô không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
Lâm Hạo Nam thấy vậy, liền vội mở cửa xe cho cô: "Tôi đưa cô qua đó xem nhé."
Sau đó, hai người cùng đến ngôi nhà nhỏ.
Quả nhiên, nơi đó không xa bệnh viện, lại còn nằm trong một con hẻm bên cạnh công viên.
Đó là một ngôi nhà nhỏ với khoảng bốn hoặc năm phòng, sân trong cũng khá rộng.
Lâm Hạo Nam vừa đi vừa giới thiệu: "Thời gian gấp rút nên nơi này không quá rộng, nhưng tôi thấy vị trí ở đây khá tốt, Cận Xuyên dặn dò rằng cô quan tâm nhất là vị trí."
Từ lúc nghe Lâm Hạo Nam nói vậy, Tô Ý liền cảm thấy ngại ngùng: "Tôi nghĩ mua một chỗ có vị trí tốt, sau này dù không ở cũng có thể tăng giá trị, không ngờ anh ấy lại lén lút đi mua trước."
Lâm Hạo Nam cười cười: "Cận Xuyên nói anh ấy sợ cô lần đầu đến thủ đô, ở nhà khách sẽ không có cảm giác như ở nhà, còn ở nhà anh ấy lại không thoải mái, nên mới..."
Nói đến đây, Lâm Hạo Nam cũng nhớ lại tình trạng hiện tại của Chu Cận Xuyên, đột nhiên nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tô Ý cũng không thể nào vui nổi.
Hai người im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Lâm Hạo Nam mới từ tốn hỏi cô mang theo tiền không, có cần anh ta giúp mua đồ gì không.
Tô Ý đã cảm thấy ngại khi làm phiền anh ta, liền vội vàng cảm ơn, nói tự mình đi mua được
Trước khi rời đi, Tô Ý đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Đồng chí Lâm, bây giờ tôi không có sức đối phó với người khác và chuyện khác, phiền anh đừng nói cho người khác biết chỗ ở của tôi có được không?"
Lâm Hạo Nam biết cô đang nói đến Lâm Thư Tuyết, lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, Cận Xuyên đã dặn dò tôi trước rồi, chuyện mua nhà không có người thứ tư nào biết! Hơn nữa, tình trạng bị thương của Cận Xuyên tạm thời cũng không có ai biết."