Sau khi Lâm Hạo Nam rời đi, Tô Ý gắng gượng tinh thần dọn dẹp qua căn nhà.
Sau đó, cô lấy ra từ không gian những đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị trước và gạo, mì, dầu ăn.
Cô cũng lấy ra một con gà đất đã mua từ trước.
Trước đây, Tô Ý không dám g.i.ế.c gà, mua những con gà sống này chỉ để tiện lợi, chứ không định tự mình giết.
Nhưng bây giờ bên cạnh không có ai, chỉ còn cách nhắm mắt mà vặn cổ con gà.
Sau đó dùng nước nóng vừa đun để nhổ lông gà.
Hiện tại, cơ thể Chu Cận Xuyên đang suy yếu, cần cho anh uống nước suối linh tuyền để bổ sung, nấu một nồi canh gà cũng là lý do hợp lý.
Vì vậy, cô làm sạch con gà rồi dùng nước suối linh tuyền để nấu trên bếp.
Trong khi nấu canh gà, Tô Ý cũng tranh thủ vào không gian để tắm rửa từ đầu đến chân bằng nước nóng.
Khi xong xuôi mọi thứ, canh gà cũng đã nấu xong.
DTV
Tô Ý nhanh chóng lấy một chiếc bình giữ nhiệt sạch sẽ đổ canh gà vào, vót hết lớp mỡ trên bề mặt ra.
Đến bệnh viện, Tô Ý trực tiếp lên tầng bốn.
Vì bây giờ ai cũng quen biết rồi, người lính gác của cũng ngầm cho phép cô vào.
Tô Ý đến trước phòng bệnh, nhưng không thấy người nhà của Chu Cận Xuyên.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.
Chỉ một lúc sau, Triệu Lam từ bên trong mở ra một khe nhỏ: "Sao cháu lại đến nữa?"
Tô Ý liếc mắt nhìn vào trong, nhưng tiếc là phòng quá lớn, không nhìn thấy bóng dáng của Chu Cận Xuyên.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy có tỉnh không?"
Triệu Lam khẽ gật đầu: "Nhưng bây giờ nó vẫn không muốn gặp cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-346.html.]
Tô Ý không thấy bất ngờ, liền đưa bình giữ nhiệt ra: "Cháu đã nấu canh gà, dì giúp cháu đưa vào cho anh ấy uống một chút nhé!"
Triệu Lam nhìn bình giữ nhiệt với vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại, hơn nữa còn mang theo canh gà đã nấu sẵn.
"Canh gà này uống được không? Ý dì là có quá béo không? Với lại, bệnh viện cũng có đồ ăn mà."
Tô Ý đưa bình giữ nhiệt về phía trước: "Cháu nấu canh trong, đã vớt hết mỡ rồi, vừa mới phẫu thuật xong cũng có thể ăn được."
Triệu Lam thấy cô kiên quyết, cũng không tìm được lý do từ chối, đành phải cầm lấy bình giữ nhiệt: "Không biết nó có chịu ăn không, để dì hỏi.”
Tô Ý thấy vậy liền hét lớn vào trong phòng: "Vậy cháu sẽ ngồi đợi ngoài cửa, đợi anh ấy ăn xong cháu mới về."
Triệu Lam dùng bước, bất đắc dĩ cười cười rồi mang bình giữ nhiệt đến bên giường: "Con nghe thấy rồi chứ?"
Từ lúc bị thương đến giờ, Chu Cận Xuyên chưa hề uống giọt nước nào, chỉ nhờ vào truyền dịch để duy trì.
Hiện tại bác sĩ cũng khuyên có thể bắt đầu ăn uống từ từ, Triệu Lam đang lo anh không chịu ăn, giờ thấy Tô Ý mang canh đến, liền muốn thử xem sao.
Khi Tô Ý đến, Chu Cận Xuyên đang trong tình trạng tỉnh táo.
Dù nhắm mắt, nhưng anh vẫn nghe rõ từng lời.
Giọng nói mà anh ngày đêm mong nhớ, làm sao có thể không nghe thấy?
Nhưng vì đã quyết định không gặp cô, nếu bây giờ uống canh thì chẳng khác nào cho cô hy vọng, như vậy cô càng không chịu rời đi.
Vì vậy, anh chỉ lắc đầu, không chịu uống.
Triệu Lam cầm bình giữ nhiệt, hết nhìn ra ngoài phòng lại nhìn người trên giường, thở dài bất lực: "Thôi được, nếu con không uống, thì cứ để con bé ngồi ngoài chờ đi."
"Dù sao cô bạn gái này của con cũng không phải người dễ lay chuyển, nghe nói sau khi biết tin con gặp chuyện, con bé liền một mình từ Tây Bắc đến đây, không ăn không uống canh giữ đến sáng, mẹ thấy cũng là người bướng bỉnh lắm."
"Nếu con bé đã không chịu đi, thì cứ để con bé tiếp tục ngồi ngoài đi, đợi khi nào thực sự không chịu nổi nữa thì tự khắc sẽ đi, con nghĩ có phải không?"
Mặt mày Chu Cận Xuyên tối sầm, không nói lời nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời bên ngoài cũng dần tối lại..