Tô Nhân vốn dĩ nghĩ cô bé này sống một mình không dễ dàng.
Nghĩ đến việc đến xem có thể giúp được gì không.
Thấy cô muốn đi khám Đông y, không nói hai lời liền đứng dậy dẫn cô đi: "Có chứ, có chứ, sáng nay dì không có việc gì, để dì dẫn cháu đi luôn."
Trên đường đi, Tô Ý mới biết, bà ấy từng bị tổn thương cơ thể khi sinh con.
Lúc sinh đứa con gái út, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm không qua khỏi.
Nhiều năm qua vẫn phải uống thuốc Đông y để từ từ điều trị.
DTV
Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, mới quen biết không ít danh y.
Tô Ý đi cùng bà ấy đến một tiệm thuốc Đông y, lấy được phương thuốc ngâm tắm thông kinh hoạt lạc, rồi bốc thuốc, còn lấy thuốc thúc đẩy vết thương mau lành để nghiền thành bột.
Lúc trả tiền, Tô Nhân định giành trả, nhưng bị Tô Ý cản lại.
Ra khỏi tiệm thuốc Đông y, Tô Ý liền vội về: "Dì Tô, hôm nay cảm ơn dì đã dẫn cháu đến đây, vài ngày nữa cháu sẽ mời dì ăn cơm."
"Cháu muốn mời dì ăn cơm à?"
"Đúng vậy, nếu dì không phiền thì đến nhà cháu thử tay nghề của cháu nhé."
Vừa nãy ở tiệm thuốc Đông y, Tô Ý nghe bà ấy và thầy thuốc nói chuyện mới biết sức khỏe của bà ấy rất yếu, liền nghĩ tìm cơ hội mời bà ấy ăn cơm, coi như là để đáp lại ơn của hôm nay.
Tô Nhân thấy cô thực sự muốn mời mình ăn cơm, mà lại là tự tay nấu, liền vui vẻ gật đầu: "Không phiền không phiền, cháu cứ lo việc của mình trước, vài ngày nữa dì sẽ đến tìm cháu."
Nói xong, hai người liền trao đổi số điện thoại rồi mới tạm biệt.
Rời khỏi đó, Tô Ý liền nhanh chóng về nhà.
Cô đem cháo trắng nấu từ sáng, thêm vào nước luộc gà hầm sẵn rồi thái nhỏ rau xanh, nấu thành cháo rau xanh gà xé mềm nhừ.
Cô múc hai bát cháo vào bình giữ nhiệt, sau đó mới dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
…..
Trong bệnh viện.
Triệu Lam nhìn đồng hồ, đang suy nghĩ lát nữa đến giờ ăn trưa sẽ khuyên con trai ăn nhiều một chút như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-353.html.]
Từ sau khi Tô Ý tức giận rời đi vào chiều hôm qua, con trai dường như không còn sức sống nữa.
Anh chỉ nằm nhắm mắt, bữa tối và bữa sáng cũng hầu như không ăn gì.
Vừa mang hộp cơm vào phòng bệnh, bà ấy nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa ra, bà ấy đã thấy Tô Ý, người vừa rời đi trong con giận dữ ngày hôm qua, lại điềm nhiên bước vào: "Dì ơi, cháu lại đến rồi."
Chỉ có điều lần này có khác trước, cô không quan tâm đến việc con trai bà ấy có đồng ý cho vào hay không, trực tiếp đẩy cửa mang theo bình giữ nhiệt bước vào thẳng giường bệnh.
Triệu Lam nhìn bóng lưng của Tô Ý rồi nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh.
Bà ấy ngây người trong chốc lát rồi lặng lẽ đóng cửa, đi ra ngoài.
Tô Ý đi đến bên giường bệnh, trực tiếp rót nửa bát cháo từ bình giữ nhiệt ra mà không nhìn đến Chu Cận Xuyên, chỉ lặng lẽ đưa bát cháo cho anh rồi nói: "Em đã nghĩ xong rồi, em quyết định sẽ quay về."
Chu Cận Xuyên thấy cô vừa vào còn đang tìm cách thuyết phục cô quay về.
Không ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, cô đã chủ động đề nghị muốn quay về.
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới yên tâm nhận lấy bát cháo: "Ừ, em định khi nào sẽ đi?"
Tô Ý ngừng lại một chút: "Lát nữa ăn xong anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân, bảo anh ấy mang hai đứa trẻ đến đây.
Đợi nhà anh lo xong thủ tục nhận con nuôi và ổn định chúng, em sẽ đi."
"Hai đứa chưa từng đến thủ đô, mà giờ anh lại không thể chăm sóc được, ít nhất cũng nên đợi chúng ổn định đã, như vậy em cũng an tâm hơn một chút."
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Cũng được.”
Tô Ý thấy anh đã vào tròng, liền tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Dù sao ít nhất cũng phải đợi vài ngày, em ở đây rảnh rỗi cũng không làm gì, trước khi đi em sẽ ở lại chăm sóc anh vài ngày.
Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian, hơn nữa em còn nhận của anh một căn nhà, cũng coi như là thể hiện chút tình nghĩa với vị hôn phu cũ!"
Chu Cận Xuyên hơi ngạc nhiên: "Vị hôn phu cũ?"
Tô Ý nhướn mày, nở một nụ cười chua xót: "Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không phải bây giờ chúng ta đang chuẩn bị kết hôn ở thủ đô sao?"
"Nếu anh đã muốn chia tay, thì chia tay đi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em bị hôn phu cho leo cây!"
Tay Chu Cận Xuyên cầm bát cứng lại, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng do dự một lúc lại ngậm miệng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cháo..
.