Ăn xong một bát cháo, Tô Ý liền đưa điện thoại ra, thúc giục anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân.
Điện thoại được kết nối, Chu Cận Xuyên liền dặn dò Tạ Tiểu Quân nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đến đây.
Ở đầu dây bên kia, mặt mày Tạ Tiểu Quân khó xử: "Đoàn trưởng Chu, Doanh trưởng Lục và những người khác mới vừa xuất viện, trong doanh trại đang thiếu người, tôi sợ tạm thời không rời khỏi được."
"Hơn nữa đồ đạc của hai đứa trẻ cũng chưa kịp thu dọn, cũng phải mất một chút thời gian."
Chu Cận Xuyên mím môi: "Đồ đạc chưa kịp thu dọn thì bỏ đi, bên lão Lục tôi sẽ gọi điện cho anh ấy sắp xếp, anh cứ nhanh chóng đến đây!"
Tạ Tiểu Quân ừ một tiếng: "Nhưng mấy hôm nay Noãn Noãn bị lạnh nên tiêu chảy, tôi lo với chuyến tàu hỏa dài như vậy sẽ không chịu nổi, hay là hôm nay tôi đưa con bé đi trạm xá khám, xem bác sĩ nói thế nào."
Chu Cận Xuyên nghe thấy Diệp Noãn Noãn không khỏe, quả nhiên mềm lòng: "Vậy anh nhanh chóng đưa con bé đi khám đi."
Tô Ý lén lút nghe Chu Cận Xuyên nói chuyện, trong lòng thầm khen ngợi Tạ Tiểu Quân.
[Cũng may trước khi đến đây, mình đã gọi cho Tạ Tiểu Quân một cuộc điện thoại, anh ta đúng là lanh lợi, biết tự tìm lý do rồi.]
Chu Cận Xuyên cúp máy, lặng lẽ nhìn Tô Ý trong giây lát.
Tô Ý chột dạ sờ mặt: "Nhìn cái gì? Trên mặt em có gì à? Anh có muốn gọi cho lão Lục một cuộc điện thoại không, bảo anh ấy ở bên đó nghĩ cách giúp, để Tạ Tiểu Quân đến sớm hơn không?"
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Không cần gọi nữa."
Chờ thêm vài ngày thì chờ thêm vài ngày thôi.
Dù sao cũng không thay đổi được gì.
Tô Ý thấy anh như ngầm đồng ý, mới tiếp tục hỏi: "Anh có muốn ăn thêm một bát nữa không?"
Chu Cận Xuyên gật đầu, vừa định giơ tay nhận lấy thì nghe thấy cô tiếp tục nói: "Ăn cháo của em thì coi như là đồng ý rồi đó, nếu không em cũng thấy ngại mà nhận căn nhà đó lắm."
DTV
Tay Chu Cận Xuyên khựng lại, khóe miệng không nhịn được cong lên một đường cong nhẹ: "Biết rồi."
Nói xong, anh liếc nhìn cánh tay của cô: "Cánh tay của em thế nào rồi? Đã bôi thuốc chưa?"
Tô Ý nghe xong liền vội kéo tay áo lên: "Khỏi rồi, anh xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-354.html.]
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, chính là thuốc bột vừa được kê buổi sáng, sau khi về nhà đã trộn đều với nước suối linh tuyền.
"Hôm qua em đã nói với anh về dì bị cướp rồi mà, đúng lúc hôm nay bà ấy muốn đi khám đông y, em liền theo bà ấy đi cùng.
Vị đông y đó đã kê cho em một loại thuốc mỡ có thể thúc đẩy vết thương lành lại, em mới bôi có nửa ngày, không ngờ trước khi đến đây đã lành hẳn rồi."
Chu Cận Xuyên vừa nghe, không khỏi lo lắng.
Một là lo lắng rằng người dì đối xử tốt với cô như vậy liệu có dụng ý gì khác không.
Hai là lo lắng cô gặp phải kẻ lừa đảo giả danh thầy thuốc đông y.
Không ngờ vừa nhìn thấy cánh tay cô, quả nhiên đã lành hoàn toàn.
Đến cả một vết đỏ cũng không nhìn thấy.
Anh mới yên tâm: "Khỏi là tốt rồi."
Tô Ý cười tít mắt, rút lọ thuốc mỡ ra giơ trước mặt anh: "Loại thuốc mỡ này còn đắt lắm, em đã thử, thấy không có vấn đề gì rồi, thì chỗ còn lại để em bôi thử cho anh xem nhé!"
Chu Cận Xuyên theo phản xạ kéo chăn lên: "Không cần đâu, bác sĩ đã băng bó cho anh rồi."
Tô Ý nào chịu bỏ cuộc, chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Em đã mang đến đây rồi, anh để em thử đi! Hay là chọn một vết thương nhỏ thử trước?"
Ánh mắt Chu Cận Xuyên dừng lại trên gương mặt cô một giây, cuối cùng mềm lòng: "Được, em muốn thử thì thử đi!"
Tô Ý thấy anh cuối cùng cũng chịu thả lỏng, liền vui mừng đứng dậy: "Vậy để anh hộ lý giúp em bôi thuốc cho anh, vì em cũng không biết vết thương của anh ở đâu."
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không cần đâu, anh sẽ chỉ cho em."
Nói xong, anh lại dặn dò cô: "Em đợi một chút, để anh bảo mẹ về trước, còn chuyện bôi thuốc thì đừng để người khác biết."
Tô Ý chợt hiểu ra anh đang bảo vệ cô.
Nếu để người khác biết, chắc chắn họ sẽ không đồng ý, chưa kể có thể sẽ gây rắc rối cho cô.
Dù sao thì ở đây không giống như ở khu tập thể trước kia, mọi động tĩnh của Chu Cận Xuyên đều bị nhiều cặp mắt theo dõi.