Triệu Lam vội vàng bước lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Một y tá trưởng hơi lớn tuổi đáp lời: "Sáng nay tôi bảo y tá đến thay thuốc cho đoàn trưởng Chu, nhưng đoàn trưởng Chu không chịu."
Cô y tá bị từ chối cũng lập tức lên tiếng: "Vết thương trên chân của đoàn trưởng Chu không biết là ai tháo ra, cũng không biết đã bôi thuốc gì lên, mùi thuốc Đông y nồng nặc, băng gạc cũng quấn rất chặt, cứ thế này thì không khéo vết thương sẽ mưng mủ."
Triệu Lam cũng cuống quýt định tiến lên kéo chăn ra: "Ai làm thế này? Mấy người là bác sĩ Tây y, sao lại có thể tùy tiện thay thành thuốc Đông y được."
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều nhìn nhau không nói gì.
Cô y tá lúc nãy cũng lấy hết can đảm chỉ vào Tô Ý: "Không phải do chúng tôi làm, hôm qua chỉ có cô ấy là ở trong phòng bệnh lâu nhất, hơn nữa khi đến cô ấy cũng xách theo không ít đồ."
Tô Ý hơi nhếch môi, vừa định mở miệng giải thích thì bị Chu Cận Xuyên chặn lại: "Là tôi bảo cô ấy thay thuốc cho tôi, có vấn đề gì không?"
Vừa nói xong, mấy bác sĩ và y tá đều nhìn về phía Triệu Lam với vẻ như đang tố cáo.
Triệu Lam chỉ nghĩ Tô Ý đã dỗ dành con trai bà ấy để bôi lên những loại thuốc linh tinh, sợ rằng sẽ làm vết thương vốn đã khó lành của anh càng tồi tệ hơn nên lo lắng nhìn về phía Tô Ý: "Con bé này, sao có thể tùy tiện bôi thuốc lung tung lên người nó được? Nếu mà..."
Lời còn chưa dứt thì lại bị Chu Cận Xuyên cắt ngang một lần nữa: "Mẹ, con đã nói rồi, là con bảo cô ấy bôi thuốc cho con."
DTV
Tô Ý thấy mọi người sắp cãi nhau đến nơi, liền nhanh chóng đi đến bên giường, vừa giải thích vừa kéo chăn ở cuối giường lên: "Đây không phải là thuốc lung tung, mà là thuốc cháu đã thử nghiệm, không có vấn đề gì mới dùng cho anh ấy."
"Hơn nữa, vết thương của anh ấy trước đó đã bị viêm, có dấu hiệu mưng mủ, sợ là thuốc kháng viêm không có tác dụng tốt, nên cháu mới thử thay thuốc ở chân trước."
Nói xong, Tô Ý nhẹ nhàng xắn ống quần của Chu Cận Xuyên lên, nhẹ nhàng tháo băng gạc ra trước mặt mọi người.
Tô Ý nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp băng quấn sơ sài ra, nhìn thấy thuốc mỡ màu nâu ban đầu bôi lên giờ đã chuyển thành màu đen đậm.
Cô dùng bông nhẹ nhàng lau đi, chỉ thấy những vết thương nhỏ trên chân đã lành lặn, chỉ còn lại những vết sẹo đỏ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-357.html.]
Hai vết thương lớn hơn cũng đã giảm sưng đỏ rõ rệt, vết thương cũng nhỏ lại đáng kể so với trước.
Lần trước, khi bác sĩ thay băng, Triệu Lam đã ở bên cạnh quan sát, nên bà ấy hiểu rõ tình trạng vết thương.
Khi thấy thuốc mỡ của Tô Ý có hiệu quả kỳ diệu như vậy, bà ấy nhất thời đứng đờ ra tại chỗ.
Các bác sĩ và y tá khác cũng rất ngạc nhiên.
Một bác sĩ trong số đó chủ động hỏi xin Tô Ý xem thuốc mỡ, còn hỏi cô cách điều chế cụ thể.
Tô Ý đành phải lấy thuốc mỡ ra, nói qua về vài loại thảo dược đã sử dụng.
Vị bác sĩ lại hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Những loại này không phải là được liệu đặc biệt gì, sao lại có hiệu quả tốt như vậy?"
Tô Ý mím môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Cô chưa kịp nghĩ ra lý do hợp lý thì Chu Cận Xuyên đã lên tiếng ngăn lại: "Mấy người là bác sĩ Tây y, không cần phải tìm hiểu kỹ đến vậy đâu! Hơn nữa, dù có bài thuốc bí truyền gì cũng không thể nói cho mấy người biết được, câu hỏi của anh đã quá giới hạn rồi."
Vị bác sĩ bị Chu Cận Xuyên nói cho đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ nếu thuốc mỡ này thực sự có tác dụng tốt cho việc lành vết thương, biết đâu có thể giúp ích cho nghiên cứu của chúng tôi."
"Không thể tiết lộ."
Chu Cận Xuyên thẳng thắn từ chối yêu cầu của vị bác sĩ, khiến các bác sĩ khác cũng thôi không tiếp tục dò hỏi.
Triệu Lam cùng những người khác cảm thấy khó hiểu, chỉ nghĩ sau khi Chu Cận Xuyên bị thương đã trở nên khó tính hơn nhiều.
Nhưng xét đến tình trạng sức khỏe của anh, họ cũng không nói gì thêm.
Chỉ có Tô Ý hiểu anh đang bảo vệ cô, sợ bí mật của cô sẽ bị phát hiện.
Ở bên nhau lâu như vậy, Tô Ý luôn nghĩ mình giấu rất kỹ..