"Còn cái thuốc mỡ, sau khi vết thương lành lại cũng phải tiếp tục bôi mỗi ngày một lần để không để lại sẹo.
Sau mỗi lần tắm, nhớ xoa bóp vùng thắt lưng và chân để thông kinh lac."
Triệu Lam và hộ lý nghe xong chỉ có thể gật đầu liên tục.
Tạ Tiểu Quân ngồi bên giường của Chu Cận Xuyên, vừa lắng nghe, vừa ra hiệu cho anh.
"Đoàn trưởng Chu, xem ra chị Tô Ý thực sự không định trở về."
Thực ra Chu Cận Xuyên đã nghe rõ cuộc trò chuyện của ba người ngoài cửa.
Thấy Tô Ý sắp vào, anh vội vàng bảo Tạ Tiểu Quân đi hỏi thăm về thời gian cô sẽ trở về.
Tạ Tiểu Quân đành làm theo.
Khi Tô Ý bước vào, anh ta quan tâm hỏi: "Chị Tô, chị đã mua vé tàu về Tây Bắc chưa? Có cần tôi đi giúp chị một chuyến không?"
Tô Ý mim cười lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự đi mua được."
Tạ Tiểu Quân đáp một tiếng: "Vậy chị định khi nào về?"
Tô Ý nhìn lướt qua anh ta và Chu Cận Xuyên, biết Chu Cận Xuyên là người nhờ Tạ Tiểu Quân hỏi, liền mỉm cười đáp: "Tôi chưa quyết định sẽ đi đâu, khi nào chắc chắn sẽ đi."
Nghe cô nói chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, Chu Cận Xuyên không thể kìm nén được nữa.
Anh vội ngồi dậy: "Em không về Tây Bắc? Vậy em sẽ đi đâu?"
Tô Ý mỉm cười nhìn anh một cái: "Vẫn đang suy nghĩ."
Chu Cận Xuyên nhận ra sự thất thố của mình, vội thả lỏng, dựa lưng vào giường: "Em không về Tây Bắc, vậy nhà hàng ở thị trấn sẽ ra sao?"
Tô Ý bình thản nhìn anh: "Em đã định sang nhượng cửa hàng cho anh Lý và mấy người khác rồi."
Đôi mắt Chu Cận Xuyên trầm xuống: "Trước giờ em chưa từng nói với anh về việc này."
Nghe anh nói vậy, Tô Ý mới mỉm cười: "Bây giờ biết cũng không muộn, hơn nữa với mối quan hệ của chúng ta hiện giờ, em đưa ra quyết định gì cũng không cần báo cáo với anh đúng chứ?"
Một câu nói làm Chu Cận Xuyên nghẹn lời.
Ban đầu, Tô Ý nghĩ anh chắc chắn sẽ không hỏi thêm gì.
Nhưng ai ngờ anh chỉ suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục hỏi: "Em ra ngoài một mình không an toàn, hơn nữa em có thể đi đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-363.html.]
Tô Ý điều chỉnh lại sắc mặt: "Thế giới rộng lớn thế này, có nhiều nơi để đi lắm.
Nếu thực sự không có chỗ nào để đi, thì em về quê."
Chu Cận Xuyên mím môi, dường như không đồng tình lắm: "Quê không được, chỗ đó không tốt.
Anh cả của em cũng không phải người dễ đối phó, hơn nữa em thường xuyên lên núi cũng không an toàn."
Diệp Tiểu Vũ đứng bên cạnh không biết Tô Ý cố ý như vậy, nên cũng có chút lo lắng: "Thím, thím sẽ không đi Dương Thành với chú Giang kia sao?"
Tô Ý chỉnh lại trước: "Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Sau này hai đứa không được gọi chị là thím nữa, phải gọi là chị."
Nói xong, cô lại tiếp tục hỏi: "Tại sao em lại nói là chị sẽ đi Dương Thành với chú Giang?"
Diệp Tiểu Vũ bị hỏi đến đỏ mặt, lắp bắp một lúc mới giải thích: "Chú Giang trước đó luôn hỏi số điện thoại của chị, biết chúng em đến đây còn nhờ em mang lời nhắn cho chị.
Em vô tình nghe được chú ấy và chú Lục bàn nhau gọi chị cùng đi Dương Thành."
Nói xong, Diệp Tiểu Vũ lấy ra một mẩu giấy từ trong túi: "Đây là số điện thoại của chú Giang."
Tô Ý ồ lên một tiếng, nhận lấy, nhìn qua một lần rồi bỏ vào túi.
Sau đó cười giải thích: "Dương Thành cũng không tệ, trước giờ vẫn nghe nói nơi đó rất phồn hoa, đi xem thử cũng tốt."
Thấy cô nói vậy, Chu Cận Xuyên lại một lần nữa giãy dụa ngồi dậy: "Không được, tình hình miền Nam rất phức tạp, một cô gái như em đến đó không an toàn."
"Hơn nữa, người họ Giang đó không đáng tin, nếu như..."
Tô Ý không đợi anh nói hết, liền đứng dậy cười: "Đoàn trưởng Chu, anh không cần lo lắng, em sẽ tự quyết định.
Anh chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được."
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ: "Đúng rồi, đồng hồ này sửa xong rồi, trả lại anh nhé! Em cũng phải đi rồi."
Tô Ý đứng dậy, đưa chiếc đồng hồ cho Chu Cận Xuyên.
Thấy anh do dự một lúc mà không nhận lấy, cô liền đặt chiếc đồng hồ lên bàn cạnh giường anh.
DTV
"Ngày mai em phải thu dọn đồ đạc để rời khỏi thủ đô, sẽ khá bận rộn.
Nếu không có chuyện gì gấp thì em sẽ không đến nữa."
"Anh tự bảo trọng nhé!"