Vội vàng đẩy đám đông ra tìm Tô Ý, nhưng đâu còn thấy bóng dáng cô nữa.
Còn Tô Ý sau khi gọi người đến xong liền rời khỏi hiện trường ngay.
Về đến nhà, cô thu dọn đơn giản, rồi định ra ngoài gọi điện thoại cho Lý Kiến Quốc và Từ Tiểu Cần cùng mọi người.
Mấy ngày nay, Tô Ý đã suy nghĩ sơ qua về kế hoạch tương lai của mình.
Bất kể sau này cô và Chu Cận Xuyên sẽ ra sao, cô cũng sẽ định cư ở thủ đô.
Dù sao đây cũng là thủ đô của một quốc gia, trong vài chục năm tới sẽ có vô vàn cơ hội.
Tình trường thất ý, nhất định phải đắc ý trong thương trường mới được.
Còn làm gì thì cô vẫn muốn bắt đầu từ nghề cũ mình.
Vì vậy, cô định chuyển nhượng nhà hàng ở thị trấn chỗ Tây Bắc cho Lý Kiến Quốc.
Chú ấy vốn là người ở đó, bình thường làm người cẩn trọng, có tay nghề tốt, mở một nhà hàng nhỏ sẽ không khó khăn gì.
Còn về Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa, hai người họ đều còn rất trẻ, nếu họ muốn, Tô Ý càng mong họ có thể đến thủ đô phát triển, tiếp tục làm việc với cô.
Khi Lý Kiến Quốc nghe nói Tô Ý muốn chuyển nhượng cửa hàng cho ông ấy, ông ấy cứ tưởng sau này cô sẽ sống cùng Chu Cận Xuyên ở thủ đô.
Tô Ý chỉ cười: "Anh ấy có về hay ở lại thủ đô thì tôi chưa biết, nhưng tôi e là khó có cơ hội quay lại nữa, hơn nữa chúng tôi giờ không còn ở bên nhau nữa rồi."
Vừa dứt lời, Từ Tiểu Cần liền giật lấy điện thoại: "Chị Tô Ý, chị thực sự muốn chia tay với Đoàn trưởng Chu sao? Vậy sau này chị định đi đâu?"
Tô Ý cố tình làm ra vẻ bí mật: "Đợi tôi xác định rồi sẽ nói cho mọi người biết, đến lúc đó nếu cô và Thiên Hoa muốn đến tìm tôi, thì chúng ta vẫn có thể cùng nhau mở nhà hàng."
Từ Tiểu Cần cùng mọi người cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, không biết nên an ủi ra sao
Chỉ khuyên cô cử tự định đoạt, để mình và Thiên Hoa sớm chuẩn bị qua.
Nói chuyện phiếm xong Tô Ý lại bàn với Lý Kiến Quốc về chuyện chuyển nhượng nhà hàng.
Thực ra cũng không có gì cần bàn bạc nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-366.html.]
Trước đó, Lý Kiến Quốc cùng mọi người sợ Tô Ý lên thủ đô thiếu tiền, đã bảo Tạ Tiểu Quân mang hết lợi nhuận gần đây của nhà hàng lên cho cô.
Còn về nhà cửa, trước đó cũng là Chu Cận Xuyên bỏ tiền ra mua.
Tô Ý bảo Lý Kiến Quốc kiếm đủ tiền rồi trả lại cho Chu Cận Xuyên là được.
Nói chuyện điện thoại với Lý Kiến Quốc xong, Tô Ý nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Tô Nhân.
Trước đó khi được giới thiệu thầy thuốc nổi tiếng, Tô Ý đã hứa sẽ mời bà ấy đến nhà ăn cơm.
Gần đây có quá nhiều việc, đã trì hoãn mấy ngày rồi, cũng không tiện kéo dài thêm nữa.
Tô Nhân nhận được điện thoại thì rất bất ngờ, vui mừng nhưng lại có chút áy náy: "Tiểu Ý à, nhà dì xảy ra chút chuyện, hay là để vài ngày nữa được không?"
Tô Ý cũng không suy nghĩ nhiều, liền sảng khoái đồng ý: "Được, bên cháu không vội, dì cứ lo công việc trước."
Nói xong, cô đang định cúp máy thì bất ngờ nghe thấy bên kia lên tiếng: "Tiểu Ý, chờ đã."
DTV
Tô Nhân ban đầu đang ở nhà lo lắng về chuyện của con gái.
Kể từ khi con gái vừa mới trở về từ bệnh viện, cô ta đã bắt đầu nói năng lung tung, bảo đã nhìn thấy lợn rừng trong con hẻm ngoài bệnh viện.
Tô Nhân lo lắng con gái đã chịu đựng cú sốc nào đó, nên dự định đưa cô ta đến bệnh viện khám xem sao.
Không ngờ con gái lại hét lên, khăng khăng nói rằng mình không bị bệnh.
Rơi vào đường cùng, Tô Nhân đành nấu một bát canh an thần cho cô ta uống, sau đó cô ta mới dần dần yên tĩnh lại.
Vừa có chút thời gian rảnh, Tô Nhân đã nhận được điện thoại từ Tô Ý, bảo bà ấy ngày mai đến nhà ăn cơm trưa.
Vốn dĩ, Tô Nhân đã chờ đợi cuộc gọi của Tô Ý suốt mấy ngày nay, nên khi nhận được thì vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên, vì lo lắng về vấn đề tinh thần của con gái, bà ấy nghĩ nên đợi thêm vài ngày.
Khi vừa mở miệng từ chối, Tô Nhân liền hối hận một cách khó hiểu, luôn có cảm giác mình nên đi.
Hơn nữa, giờ con gái cũng không có vấn đề gì lớn, nên bà ấy vội vàng gọi Tô Ý lại.
"Tiểu Ý, để trưa ngày mai dì đến nhé, đúng lúc dì cũng muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa."