Chu Cận Xuyên ngượng ngùng sờ mũi, ho khẽ một tiếng: "Không có thì thôi, uống nước cũng được."
Khóe mắt Tô Ý giật giật, đành phải đứng dậy múc thêm một bát nữa.
"Không phải em keo kiệt, thứ này tuy giải nhiệt nhưng ăn nhiều cũng không tốt, ăn xong bát này thì anh theo Tạ Tiểu Quân về nhà đi."
Nói xong, cô liền đi vào nhà tắm để dọn dẹp nốt.
Tạ Tiểu Quân thực ra vẫn trốn phía sau quan sát tình hình phía trước, thấy Tô Ý đã đi rồi.
Liền nhanh chóng bước tới chỗ Chu Cận Xuyên: "Đoàn trưởng Chu, chị Tô Ý đã ra lệnh tiễn khách, chúng ta có nên đi không?"
Chu Cận Xuyên vịn vào bàn đứng dậy: "Anh dẫn tôi đi nhà vệ sinh trước đã."
Hai người đi ra vườn sau, Chu Cận Xuyên liền nhanh chóng kéo Tạ Tiểu Quân lại, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Tạ Tiểu Quân cũng khó tin nhìn anh: "Không đi nữa? Lúc nãy anh nói chỉ đến xem, lát nữa sẽ về mà, nếu người nhà có hỏi, tôi..."
Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "Không sao đâu, anh cứ nói tôi ở đây vài hôm, chỗ này gần bệnh viện, tiện cho việc phục hồi sức khỏe hơn."
Tô Ý dọn dẹp xong phòng tắm, liền lén lút thò đầu nhìn vào phòng khách, kết quả phát hiện bên trong đã không còn ai.
Cô vội vàng bước vào, quả nhiên thấy bên trong trống trơn, không còn một bóng người.
Chỉ còn lại chiếc bát đựng chè đậu xanh lúc nãy, cũng đã trống không.
Nếu không có cái bát đó, Tô Ý còn tưởng rằng mọi chuyện lúc nãy chỉ là tưởng tượng của cô.
DTV
Đang ngẩn ngơ, bỗng nghe thấy Tạ Tiểu Quân từ sân sau chạy vào: "Chị Tô Ý, tôi chợt nhớ ra có thứ để quên ở bệnh viện, giờ tôi phải đi lấy.
Đoàn trưởng Chu cứ tạm để chị trông giúp nhé, phiền chị chăm sóc anh ấy một lát."
Nói xong, không đợi Tô Ý trả lời, Tạ Tiểu Quân đã nhanh chóng chạy ra khỏi cổng.
Tô Ý nhìn bóng dáng anh ta thoáng qua, hét vài tiếng nhưng không thể gọi anh ta lại.
[Để người ở đây? Là ý gì đây?]
Cô quay đầu lại, phát hiện Chu Cận Xuyên đã từ sân sau bước ra, ho nhẹ, đưa nắm tay lên che miệng: "Xin lỗi, làm phiền em rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-372.html.]
Tô Ý thấy vậy cũng không tiện nói gì, chỉ cười khan một tiếng: "Ngôi nhà này vốn là anh mua, anh cứ tự nhiên."
Trong mắt Chu Cận Xuyên lóe lên một tia sáng, sau đó anh ngoan ngoãn ngồi lại phòng khách.
Nhưng Tô Ý lại như đang né tránh anh, không hề bước vào.
Chu Cận Xuyên biết những lời mình nói ở bệnh viện trước đó đã làm tổn thương cô, lại lo rằng cô vẫn còn giận, nếu mở lời ngay dễ bị từ chối, nên anh định chờ cơ hội thích hợp để nói.
Tô Ý tránh phòng khách, dọn dẹp trong ngoài căn nhà một lượt.
Thấy Tạ Tiểu Quân không có dấu hiệu quay lại, nhìn đồng hồ đã muộn rồi.
Cô bước vào phòng khách: "Em sắp nấu cơm tối rồi, anh muốn ăn ở đây hay đợi Tạ Tiểu Quân đón anh về nhà ăn?"
Chu Cận Xuyên im lặng đặt tay lên bụng: "Anh chịu đói một chút cũng không sao."
Mí mắt phải của Tô Ý giật liên hồi, nhìn anh một lúc định nói gì nhưng lại im lặng quay đi.
Thôi, trong nhà cũng không thiếu phần của anh.
Tô Ý vốn định một mình nấu canh đầu cá đậu phụ, nguyên liệu đã mua sẵn trên đường về.
Cô nấu lửa nhỏ để đầu cả từ từ tỏa hương, sau đó thêm nước sôi rồi hầm chậm.
Trong tủ còn thịt bắp bò hầm từ vài ngày trước, Tô Ý cắt ra một đĩa.
Nghĩ đến chuyện phần ăn có thể không đủ, cô làm thêm một đĩa trúng chiên cà chua.
Khi hai món một canh đã sẵn sàng, Tô Ý mang hai bát cơm ra.
Thấy Chu Cận Xuyên đang ngồi tựa vào ghế, mắt nhắm, khuôn mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi, cô nghĩ có lẽ ngồi quá lâu khiến anh không thoải mái, đang do dự định hỏi xem anh có sao không.
Nào ngờ Chu Cận Xuyên đã mở mắt, đoán ra suy nghĩ của cô: "Anh không sao, chỉ là vừa ra viện, cơ thể chưa quen."
Tô Ý ồ lên một tiếng, rồi đặt muỗng canh trước mặt anh: "Anh tự múc canh uống trước đi."
Chu Cận Xuyên gật đầu, cầm muỗng múc một bát, có cá, có canh, có đậu phụ, rồi đặt trước mặt Tô Ý: "Cảm ơn vì đã chiêu đãi, bát này em uống trước.”
Nói xong, anh mới múc cho mình một bát.
Canh cá nấu bằng nước suối linh tuyền, một bát vào bụng, sắc mặt Chu Cận Xuyên rõ ràng tốt hơn rất nhiều.