Chu Cận Xuyên nghe vậy liền sũng người: "Em muốn ra ngoài?"
Tô Ý gật đầu: "Ừ, em phải gặp một người."
"Gặp người? Là nam hay nữ?"
Tô Ý dừng lại một chút, rồi thành thật trả lời: "Là nam."
Chu Cận Xuyên: "..."
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý vội vàng ăn sáng xong, thay đồ rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Anh đứng một mình trong sân, mắt nhìn cô khép cửa lại, cảm thấy có chút mất mát một cách khó hiểu.
Dù biết cô ra ngoài là để ở lại thủ đô làm ăn, hơn nữa còn là người khác vì trả ơn mà cố ý giới thiệu cho cô, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.
Bên kia, Tô Ý ra khỏi nhà, rồi đi thẳng đến địa chỉ mà Tô Nhân đã cho.
Hôm nay vốn dĩ Tô Nhân nói sẽ cùng cô đi, nhưng nhà có việc đột xuất, không thể ra ngoài ngay được.
Thực ra hôm qua ở trong thành phố, Tô Ý đã xem qua hết các địa điểm cửa hàng.
Lý do cô đến đây hôm nay cũng là vì Tô Nhân cứ thuyết phục mãi, không từ chối được, nghĩ đến chuyện mình lần đầu đến thủ đô thì nên tìm người hiểu rõ tình hình để học hỏi thêm, nên mới đi một mình.
Khi đến bến vận chuyển, Tô Ý phát hiện nơi này còn lớn hơn cô tưởng tượng.
DTV
Vô số xe tải đậu thành hàng trong sân rộng, các công nhân bốc xếp không ngừng dỡ hàng xuống để chuẩn bị nhập kho.
Trong đám đông, có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen, đeo kính râm đang đứng một bên bận rộn chỉ huy, có vẻ cực kỳ quan tâm đến lô hàng này.
Tô Ý quan sát xung quanh, cảm thấy người đàn ông trước mắt chắc hẳn là “người con trai thứ ba” mà Tô Nhân đã nhắc đến.
Thế là cô lịch sự bước tới chào hỏi: "Chào đồng chí, xin hỏi anh có phải là...”
Nói đến đây, Tô Ý đột nhiên khựng lại.
Chủ yếu là trước đây chỉ nghe Tô Nhân chỉ nhắc đến cái tên thân mật “Tây Tây” của người con trai thứ ba, còn tên đầy đủ thì cô thật sự không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-376.html.]
Ban đầu Tô Nhân định dẫn cô đến để giới thiệu, nên không nói trước nhiều.
Lời đã hỏi ra, Tô Ý cũng không tiện rút lại, đành ngượng ngùng nói: "Xin hỏi anh có phải là đồng chí Tây, Tây không? Là dì Tô bảo tôi đến, tôi là Tô Ý.”
Nghe cô gọi thẳng tên thân mật của mình, mặt người kia đen lại ngay lập tức.
Anh ta liếc nhìn xung quanh nhanh chóng rồi cau mày nói: "Cô là đồng chí Tô đã giúp mẹ tôi tìm lại túi đúng không? Chào cô, tôi là Lâm Trạch Tây.”
Tô Ý nghe cái tên này, lập tức nghĩ đến Lâm Hạo Nam, không kiềm được liền hỏi: "Xin hỏi anh có quen một người tên Lâm Hạo...”
Vừa nói đến đây, người đối diện có vẻ không kiên nhẫn: "Cô ra chỗ râm mát kia đợi chút, tôi đang bận, lát nữa xong việc tôi sẽ tìm cô.”
Thấy vậy, Tô Ý đành nuốt ngược câu hỏi đang dở trong miệng, lịch sự gật đầu: "Anh cử làm việc đi."
Nói xong, cô đứng sang một bên dưới bóng cây.
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh ta có ý định xong việc.
Tô Ý cũng mất kiên nhẫn, nhìn tình hình cũng hiểu ra chắc anh ta bị mẹ nửa ép nửa buộc phải tiếp đón mình, không chào đón gì mấy.
Nghĩ vậy, cô quyết định rời đi.
Thế là cô lại bước tới chào: "Đồng chí Lâm, tôi có việc khác, thấy anh cũng bận, tôi không làm phiền nữa, có dịp sẽ gặp lại!”
Lâm Trạch Tây vừa chỉ huy công nhân dỡ hàng, vừa liếc qua Tô Ý bằng ánh mắt phía sau kính râm.
Thấy nét mặt của cô có chút quen thuộc, anh ta mím môi nói: "Cô theo tôi.”
Nói rồi, dẫn cô đến văn phòng của mình.
Vào trong phòng, Lâm Trạch Tây lấy từ tủ lạnh trong văn phòng ra một chai nước ngọt ướp lạnh, khui nắp ra, đưa cho cô: "Này, uống chút nước giải khát đi.”
Tô Ý thật sự đang rất nóng, nên không khách sáo mà cảm ơn, nhận lấy.
Lâm Trạch Tây liếc nhìn cô, rồi trở về chỗ ngồi của mình: "Tôi nghe nói cô mới đến thủ đô chưa lâu? Trước đây cô làm gì? Muốn tìm công việc thế nào? Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, môi trường ở đây rất vất vả, mà toàn là nam giới.”
Tô Ý hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi bình tĩnh giải thích: "Đồng chí Lâm, có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi không đến đây để tìm việc.”
Lâm Trạch Tây nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngắt lời: "Tôi biết, tôi nghe mẹ tôi nói rồi, cô muốn mở cửa hàng kinh doanh, nhưng kinh doanh ở thủ đô không dễ như cô nghĩ đâu, huống chi cô là một phụ nữ, ở đây một mình, tốt nhất là tìm việc làm thì hơn.”