Lâm Trạch Tây quay đầu nhìn Tô Y: "Bốn nghìn, có mua không?”
Nếu không phải đã đi dò xét giá cả từ trước, Tô Ý đã nghi ngờ rằng hai người này vừa rồi đang diễn trò để ép giá mình.
Nhưng vì cô đã tìm hiểu trước, nên biết giá thị trường của cửa hàng này ít nhất phải năm nghìn đồng.
Bốn nghìn đồng để mua được, đúng là có lời!
Hơn nữa, mặc dù ban đầu Lâm Trạch Tây có vẻ lạnh nhạt, nhưng lúc ở văn phòng, anh ta đã đưa cho mình một khoản tiền lớn như vậy, còn có một công ty vận chuyển, chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo.
Nghĩ như vậy trong chốc lát, cô liền vui vẻ đồng ý: "Mua, các anh đợi chút, tôi sẽ đi lấy tiền ngay, lát nữa có thể đi làm thủ tục chuyển nhượng.”
Hai người nghe Tô Ý nói vậy, không khỏi ngạc nhiên.
“Một mình cô đi được không? Chúng tôi đi cùng cô nhé?”
Tô Ý lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đi một mình được rồi, các anh ở đây đợi tôi.”
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài.
Tô Ý ra ngoài tìm chỗ không người, liền lén vào không gian của mình để lấy tiền.
Những ngày qua, khi rảnh rỗi, cô đã bán trước những con lợn rừng, thỏ rừng, gà rừng trong không gian.
DTV
Cả chiếc xe đạp và đài radio cũng như những đồ đạc lặt vặt mà cô thu được từ nhà họ Tô cũng đã được xử lý giá rẻ.
Sau khi dọn dẹp xong không gian, cô cũng đã kiểm kê lại toàn bộ số tiền của mình.
Trước đó, số tiền cô kiếm được từ việc bán hàng và bán lợn rừng ở quê, cộng với 1.600 đồng cô thu được từ nhà họ Tô.
Còn tiền kiếm được từ việc mở nhà hàng trước đó, cộng thêm tiền chuyển nhượng nhà hàng mà Lý Kiến Quốc vừa chuyển qua.
Cộng lại tất cả, cũng chỉ đủ gần 5.000 đồng.
Vì vậy, khi nghe Lâm Trạch Tây giúp mình hạ giá xuống còn 4.000 đồng, trong lòng cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự thích cửa hàng này, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Trạch Tây, số tiền của cô chắc chắn không đủ để mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-379.html.]
Khi Tô Ý quay lại với số tiền, ba người liền đi ngay đến cục quản lý bất động sản để làm thủ tục chuyển nhượng.
Trên đường đi, Cường Tử vẫn còn chút không tin, thấy cô chỉ là một cô gái trẻ tầm hai mươi, liền liên tục hỏi Tô Ý có phải cô đi một mình không.
Tô Ý nói liền mấy lần: "Trên sổ hộ khẩu nhà tôi chỉ có một mình tôi, tôi tự mình quyết định được.”
Ngay cả Lâm Trạch Tây cũng có cái nhìn khác về cô, trong lòng không khỏi cảm thán, khi mình bằng tuổi cô, cũng chưa có sự quyết đoán như vậy.
Không khỏi cảm thấy hối hận vì những hiểu làm trước đây.
Khi hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, đã đến giờ ăn trưa.
Lâm Trạch Tây muốn mời Tô Ý ăn cơm, nhưng cô nhìn đồng hồ, nghĩ đến việc không biết Chu Cận Xuyên ở nhà thế nào, liền từ chối khéo: "Hôm nay rất cảm ơn anh, khi nào dì Tô có thời gian, tôi sẽ mời mọi người ăn bữa cơm để cảm ơn nhé, hôm nay tôi còn việc nên phải đi trước.”
Lâm Trạch Tây thấy vậy cũng không nài nỉ: "Được, vậy tôi chờ tin của cô.”
Nói xong, anh ta đưa số điện thoại của mình cho cô, đề nghị đưa cô về nhà.
“Tiện thể tôi cũng đang định đến bệnh viện gần nhà cô xem tình hình công nhân vừa đưa vào bệnh viện ra sao.”
Tô Ý thấy tiện đường, liền đồng ý lên xe.
Để tỏ lòng biết ơn, cô đặc biệt nói cho anh biết những cách phòng chống say nắng mà mình biết.
Lâm Trạch Tây nghe cô nói rất rõ ràng, không khỏi một lần nữa nhìn cô với ánh mắt khác: "Đồng chí Tô, không ngờ cô còn trẻ mà lại hiểu biết nhiều như vậy.
Nhà tôi còn có em trai em gái, nếu chúng có một nửa sự chín chắn như cô, mẹ tôi cũng không cần phải lo lắng đến vậy.”
Lời vừa dứt, xe đã đến đầu ngõ.
Tô Ý chỉ khẽ cười đáp lại vài câu, rồi xuống xe: "Đồng chí Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn anh, khi nào dì Tô rảnh chúng ta sẽ hẹn nhau nhé.”
Lâm Trạch Tây cũng nghiêng đầu nhìn cô qua cửa sổ, mỉm cười: "Tôi sẽ chờ.
Hôm nay rất vui khi được gặp cô.
Nếu có vấn đề gì với cửa hàng, cô cứ gọi cho tôi.”