Đúng lúc Tô Ý nghĩ anh đã tự mình đến bệnh viện thì nghe thấy tiếng động ở cửa chính.
Tiếp theo đó là Chu Cận Xuyên xách theo sữa đậu nành và quẩy rán bước vào từ cửa, nhìn thấy Tô Ý đang ở trong sân, mỉm cười lắc lắc bữa sáng trên tay: "Dậy sớm thế, anh ngủ không được nên đã ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, sau này đừng làm nữa, mua đồ ăn sẵn cho đỡ mất công, em cũng có thể ngủ thêm một chút."
Tô Ý nhận lấy cốc sữa đậu nành: "Không sợ muộn giờ đi bệnh viện à?"
Chu Cận Xuyên đưa tay ra trước mặt cười nói: "Không muộn đâu."
Tô Ý cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh chính là chiếc đồng hồ đôi mà hai người đã mua trước đây.
Lại nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng là đang có chút đắc ý.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lên tiếng giục: "Ăn nhanh lên! Ăn xong còn phải đi bệnh viện."
Chu Cận Xuyên vốn còn lo lắng sau khi cô tỉnh dậy sẽ thay đổi, nên cả đêm qua ngủ không ngon.
Bây giờ thấy cô thản nhiên như vậy, lại còn ngầm đồng ý đi bệnh viện cùng anh, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng dần dâng lên niềm ngọt ngào.
Hai người đến bệnh viện một chuyến, kết quả kiểm tra của bác sĩ còn khả quan hơn dự kiến.
DTV
Tốc độ hồi phục của Chu Cận Xuyên ở nhà còn nhanh hơn so với lúc ở bệnh viện rất nhiều.
Tuy bản thân Chu Cận Xuyên cũng cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đã tốt hơn nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Còn Tô Ý thì thản nhiên, trong lòng cô sáng như gương.
Lúc hai người vừa từ bệnh viện ra, vừa đi đến cổng đã bắt gặp Lâm Thư Tuyết vội vàng chạy đến.
Tô Ý thấy cô ta đến vội vàng như vậy, không khỏi nhìn xung quanh một lượt rồi khinh miệt nói: "Chắc là có người báo tin nhỉ? Đến đúng lúc thật đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-383.html.]
Lâm Thư Tuyết lập tức trừng mắt nhìn Tô Ý, sau đó mỉm cười với Chu Cận Xuyên: "Anh Cận Xuyên, thật ra em đến bệnh viện mấy lần rồi, nhưng bảo vệ không cho em đến gần phòng bệnh, em thật sự lo lắng cho anh, nghĩ chắc chắn anh xuất viện rồi cũng sẽ quay lại kiểm tra, nên ngày nào em cũng đến đây chờ, hy vọng có thể gặp được anh."
Nói xong, cô ta lại liếc nhìn Tô Ý đầy ẩn ý: "Anh không tin có thể hỏi chị dâu đấy, lần trước em đã đến cầu thang rồi, chị dâu cũng nhìn thấy em nhưng cũng không nói giúp em một câu để tôi vào, chắc là chị dâu sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, anh đừng hiểu lầm chị ấy nhé."
Tô Ý nghe cô ta nói năng lươn lẹo, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Cái mặt dày, cái tài ăn nói như này, không đi hát tuồng thì phí quá."
Chu Cận Xuyên hình như không muốn Tô Ý đôi co với cô ta nên dứt khoát kéo tay Tô Ý đến gần mình hơn.
Sau đó, anh cau mày nhìn Lâm Thư Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: "Không ai mời cô đến thăm tôi cả, với lại lần trước cô nói với cô ấy những gì, tưởng là tôi không biết à?"
Nói xong, anh kéo Tô Ý ra ngoài.
Lâm Thư Tuyết bị thái độ lạnh lùng bất ngờ của Chu Cận Xuyên dọa sợ, đợi đến khi hoàn hồn lại thì vội vàng đuổi theo.
"Anh Cận Xuyên, anh nghe em giải thích, có phải chị dâu nói gì với anh rồi không? Lúc đó em thật sự không nói gì cả."
Chu Cận Xuyên dừng bước: "Cô cho rằng bảo vệ đều điếc hết à? Cho dù cô ấy có nói với tôi thì sao? Lâm Thư Tuyết, cô đã làm gì, đã nói gì, trong lòng cô tự rõ, đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc."
Lâm Thư Tuyết thấy ánh mắt anh nhìn mình sắc bén như dao, không khỏi rùng mình, suýt chút nữa thì tưởng anh đã biết chuyện gì.
Nhưng nghĩ lại, bản thân cô ta không có sơ hở gì.
Lúc này cô ta mới vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ vẻ uất ức: "Anh Cận Xuyên, em không hiểu ý anh, nếu em làm phiền anh và chị dâu thì em i xin lỗi hai người, nhưng em thật sự không có ý xấu gì khác, em chỉ là lo lắng cho anh, còn cả anh hai em nữa..."
Nhắc đến Lâm Hạo Nam, sắc mặt Chu Cận Xuyên càng trở nên u ám: "Đừng lôi anh hai của cô ra."
Nói xong, anh kéo Tô Ý lên xe rời đi.
Lên xe rồi, Tô Ý vẫn còn thắc mắc: "Gần như vậy mà còn phải bắt taxi, chẳng lẽ là vì không muốn để cô ta đi theo? Còn nữa, khoảng thời gian này anh không gặp Lâm Thư Tuyết, sao vừa gặp mặt đã nổi giận như vậy, có phải anh biết chuyện gì rồi không?"