Tô Nhân nghe Chu Cận Xuyên nói nhà họ Tô đối xử tệ bạc với Tô Ý, tuy anh chỉ nói qua loa, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy đau lòng như cắt.
Lại nghĩ đến hai mươi năm nay, bà ấy vất vả nuôi nấng Lâm Thư Tuyết, để cô ta sống như một nàng công chúa trong nhà họ Lâm, bà ấy không khỏi tức giận ngút trời.
Bà ấy không nhịn được cơn tức, bệnh cũ tái phát, đầu óc choáng váng.
Giây tiếp theo, bà ấy suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
May mà Lâm Hạo Nam và Chu Cận Xuyên phản ứng nhanh, vươn tay đỡ lấy bà ấy.
Tô Ý cũng nhanh chóng rót một cốc nước linh tuyền cho bà ấy.
Uống một cốc nước linh tuyền vào, Tô Nhân ngồi nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Tô Ý đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua, bà ấy vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Ý, con nói cho mẹ biết, bây giờ nhà họ Tô đang ở đâu, mẹ phải đích thân đến tìm bọn họ tính sổ."
Tô Ý thấy sắc mặt bà ấy đã khá hơn nhiều, lúc này mới yên tâm.
Nghe thấy mẹ muốn đến tìm nhà họ Tô tính sổ, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp, chỉ nghĩ đến việc bây giờ bọn họ đều đang ở trong tù, cô lại có chút "ngại ngùng”.
"Nhà họ có năm người, hiện tại đã có bốn người đang ngồi tù rồi."
Tô Nhân kinh ngạc: "Đều ở trong tù?"
Tô Ý cười gượng gật đầu: "Bốn người bọn họ nghe nói con mở một quán ăn ở ngoài doanh trại nên muốn chiếm quán ăn của con, nửa đêm còn lẻn vào trộm đồ, trộm hết cả số hàng mà bạn con gửi ở quán nên mới bị bắt."
Tô Nhân nghe xong mới hiểu ra, bà ấy tức giận hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời, trên đời sao lại có loại người độc ác như vậy chứ! Con yên tâm, món nợ này, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tính sổ với bọn họ."
"Con kể cho mẹ nghe thêm đi, bọn họ còn bắt nạt con như thế nào nữa? Những năm qua, con đã sống như thế nào?"
Chu Cận Xuyên thấy hai mẹ con nói chuyện rất hợp, gọi riêng Lâm Hạo Nam ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-389.html.]
Bốn người nói chuyện một lúc, sau đó cùng nhau dọn cơm trưa.
Mãi đến tận chiều, Tô Nhân vẫn chưa nỡ rời đi.
Lâm Hạo Nam nghĩ còn nhiều việc phải làm, khuyên nhủ Tô Nhân: "Mẹ, chuyện của em gái, chúng ta còn phải về nói chuyện với mọi người nữa, sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà rồi mới sớm đón em gái về được."
Tô Nhân nghe vậy mới bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, Hạo Nam nói đúng, Tiểu Ý, con chịu khó đợi thêm vài ngày nữa, đợi mẹ và anh hai con về nhà thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ quay lại đón con."
Trước khi ra về, Chu Cận Xuyên kéo Lâm Hạo Nam lại, nhấn mạnh lại những lời anh đã nói trước đó.
"Hạo Nam, dù gia đình anh có bàn bạc thế nào, thái độ của những người khác ra sao, nhưng có một điều Tô Ý không thể chịu bất kỳ ấm ức nào."
"Đặc biệt là Lâm Thư Tuyết kia, cô ta không phải người hiền lành gì đâu, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô ta và Tô Ý sống chung một nhà."
Lâm Hạo Nam nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì rồi."
DTV
Nói xong, anh ta lại nhắc nhở: "Đúng rồi, sau này anh cứ ngoan ngoãn gọi tôi là anh hai đi, đừng có Hạo Nam Hạo Nam nữa, anh không được gọi thế đâu."
Chu Cận Xuyên nghẹn họng, cười gượng gạo: "Được, anh hai, hai người đi thong thả."
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Chu Cận Xuyên, Lâm Hạo Nam bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.
Sau khi hai người lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi con hẻm, Tô Ý đứng ở cửa vẫy tay tiễn, trong lòng có chút lưu luyến.
Chu Cận Xuyên thấy vậy, lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, dì và anh hai đều đứng về phía em, chắc chắn sẽ sớm đưa mọi người đến thăm em, chỉ sợ lúc đó em bỏ anh mà đi theo họ thôi."
Tô Ý bị dáng vẻ đáng thương của anh chọc cười: "Làm gì dễ dàng như anh nói, tình cảm con người rất phức tạp, huống chi bà ấy đã sống ở nhà đó hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể nói đi là đi ngay được."
"Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng đã làm hết sức rồi, tìm được người thân, em đã rất vui rồi, còn những người khác quyết định thế nào, không liên quan đến em, em sống ở đây cũng rất quen rồi, cũng không muốn chuyển nhà."
Chu Cận Xuyên thấy ngoài miệng cô nói là không quan tâm, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất để tâm đến suy nghĩ của những người nhà khác.