May mà dưới mảnh đất mà bà ấy đang đứng còn chôn giấu kho báu mà tổ tiên nhà họ Tô đã tích lũy cả đời.
Năm xưa, trước khi gặp chuyện, ba của bà ấy chỉ nói bí mật này cho một mình bà ấy biết và nói cho bà ấy biết cơ quan ở đâu.
Ông ấy còn dặn bà ấy, trừ khi bất đắc dĩ, nhất định không được nói cho Lâm Gia Quốc và mấy đứa con còn nhỏ chưa hiểu chuyện biết.
Bao nhiêu năm nay, bà ấy một mình giữ bí mật này, không dám tiết lộ với ai, dù sao thì những chuyện đó cũng mới xảy ra không lâu.
Hơn nữa, từ khi ba bà ấy mất, chồng bà ấy vẫn luôn khinh thường xuất thân của nhà họ Tô nên bà ấy càng không muốn nói ra.
Nghĩ đến đây, Tô Nhân không khỏi thầm cảm ơn ông trời, may mà năm đó bà ấy không nói cho ai biết.
Giờ đây, có chỗ dựa này, bà ấy không còn sợ gì nữa.
Cùng lắm thì bà ấy sẽ dẫn Tô Ý ra ngoài sống, tuy bà ấy chỉ xuống đó xem qua một lần, nhưng bà ấy biết đó là khối tài sản lớn hơn nhà họ Lâm không biết bao nhiêu lần.
Có số tài sản này, bà ấy sẽ không bao giờ để Tô Ý phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa.
Đúng lúc Tô Nhân, Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây đang bận rộn với công việc của mình.
Sáng sớm, có hai người đến gõ cửa nhà Tô Ý.
Tô Ý cứ tưởng là Chu Cận Xuyên đi mua đồ ăn sáng về, vừa đi ra mở cửa vừa cười hỏi tại sao anh không tự mở cửa.
Nào ngờ vừa mở cửa ra, cô đã thấy Lâm Thư Tuyết đúng trước mặt.
Người đi cùng cô ta là một chàng trai trẻ lạ mặt, nhưng nhìn thoáng qua cô lại cảm thấy quen quen.
Nhìn thấy hai người đến không có ý tốt, Tô Ý không có ý định cho họ vào nhà: "Hai người tìm nhầm nhà rồi."
Nói xong, cô định đóng cửa lại, nào ngờ chàng trai trẻ kia lại đẩy cửa ra.
"Cô chính là Tô Ý? Người phụ nữ đã lừa gạt mẹ tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-396.html.]
Nghe anh ta nói vậy, Tô Ý không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh là ai?"
Lâm Lạp Bắc định mắng cô giả vờ, nhưng khi cúi đầu xuống, anh ta lại bị ánh mắt của cô làm cho sững sờ.
Lâm Lạp Bắc là người nhỏ tuổi nhất trong bốn anh em, nên anh ta không có ấn tượng gì về dung mạo của mẹ lúc trẻ.
Nhưng đôi mắt này của cô lại rất giống mẹ anh ta, nên anh ta không khỏi sững sờ, lời nói đến bên miệng cũng bị nuốt ngược vào trong.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Tô Ý thấy anh ta bất lịch sự như vậy, không khỏi cười khẩy: "Anh buồn cười thật đấy, anh đến tìm tôi, lại còn hỏi tôi là ai? Hơn nữa, tôi mới là người hỏi anh trước!"
Lâm Lạp Bắc nghẹn lời, sau đó mím môi đáp: "Tôi tên là Lâm Lạp Bắc, là em trai của Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây, giờ thì cô biết tôi là ai rồi chứ?"
Thực ra Tô Ý đã đoán được phần nào rồi, nhưng khi nghe chính miệng anh ta nói mình là anh tư của cô, cô vẫn không khỏi giật mình, lại nhìn anh ta một lần nữa.
DTV
Lâm Thư Tuyết đứng bên cạnh thấy hai người nhìn nhau ngây người, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Cô ta vội vàng cắn môi, kéo tay áo Lâm Lạp Bắc, anh ta không phản ứng, tim cô ta như rơi xuống vực thẳm.
Xem ra, Lâm Lạp Bắc cũng đã tin Tô Ý là em gái ruột của anh ta rồi.
Nhưng dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó bước đến trước mặt Tô Ý: "Chị, em cầu xin chị đi khuyên mẹ về nhà đi, tối qua vì chuyện của chị, mẹ đã cãi nhau một trận lớn với ba, còn dẫn theo anh hai và anh ba bỏ nhà đi."
"Em biết là mẹ vì chị mới trở mặt với mọi người trong nhà, chắc chắn mẹ sẽ đến tìm chị, chị bảo mẹ về nhà đi được không?"
Tô Ý nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta, không khỏi cười khẩy, lùi về sau hai bước: "Ai là chị của cô? Đừng có nhận bừa."
Lâm Thư Tuyết thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, càng khóc to hơn: "Chị ơi, em biết chị hận em đã chiếm vị trí của chị, chỉ cần chị đồng ý khuyên mẹ về nhà, chị muốn em làm gì cũng được, em nhất định sẽ khuyên ba đón chị về nhà họ Lâm, còn nữa..."
Lâm Lạp Bắc thấy Lâm Thư Tuyết vừa khóc vừa cầu xin Tô Ý, trong lòng rất khó chịu.
Điều khiến anh ta càng thêm tức giận là, Tiểu Tuyết đã nói đến mức này rồi mà người phụ nữ kia vẫn không hề động lòng.