Hình như anh ấy nhất thời khó lòng tiêu hóa được sự khác biệt quá lớn giữa Chu Cận Xuyên trước mặt và Chu Cận Xuyên trong ký ức của anh ấy,
Sững sờ một lúc, anh ấy mới hoàn hồn, nhìn Tô Ý.
"Anh không có ý bênh vực con bé, anh chỉ hy vọng em có thể cho ba thêm chút thời gian, dù sao thì Tiểu Tuyết cũng đã sống ở nhà họ Lâm hơn hai mươi năm, có những chuyện không thể nói dứt là dứt được."
"Nếu em tin tưởng anh trai này, anh sẽ về nhà thuyết phục ba và thằng tư để Tiểu Tuyết chuyển ra ngoài sống, được không?"
Tô Ý thấy anh ấy hết lời khuyên nhủ hai bên hòa giải.
Tuy cô hiểu anh ấy bị kẹt ở giữa rất khó xử.
Nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, chút vui mừng khi gặp anh cả lần đầu tiên cũng dần dần biến mất.
Tô Ý đặt đũa xuống, mỉm cười với anh ấy: "Cảm ơn anh đã đến thăm em, nếu mẹ liên lạc với em, em nhất định sẽ khuyên bà ấy bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, nhưng em không dám chắc chắn sẽ khuyên được bà ấy về nhà."
"Còn em, vốn dĩ em không định quay về nhà họ Lâm để tranh giành gì cả, mẹ và anh hai, anh ba nhận em, em đương nhiên rất vui, dù sao em cũng có thêm ba người thân thật lòng đối xử tốt với em."
"Còn những người khác, em nghĩ không cần phải ép buộc, cứ coi như không quen biết là được."
Lâm Vọng Đông thấy em gái nói năng ôn hòa, nhưng nghe vào tai, anh ấy lại cảm thấy đau lòng.
"Em gái, anh cả cũng giống như thằng hai, thằng ba cũng hy vọng có thể sớm đón em về nhà đoàn tụ, anh tuyệt đối không có ý không nhận em."
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý không vui, không đợi Lâm Vọng Đông nói tiếp, anh đã lên tiếng ngăn cản: "Anh Đông, anh đừng nói nữa, anh về đi!"
Nói xong, anh đứng dậy tiễn Lâm Vọng Đông ra cửa.
Tiện thể, anh cũng nhét lại số đồ mà Lâm Vọng Đông mang đến vào túi.
"Chuyện này không cần bàn bạc nữa, sau này nếu anh còn đến đây vì chuyện này thì không cần đến nữa, ở đây không chào đón các anh đâu!"
Bị mời ra đến cửa, Lâm Vọng Đông vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Tô Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-400.html.]
Biết bây giờ cô không muốn nhìn thấy mình, anh ấy đành phải rời đi trước.
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý tuy ngoài miệng không nói gì nhưng tâm trạng rõ ràng có chút sa sút.
Anh muốn đưa cô ra ngoài giải khuây, cũng tránh cho Lâm Thư Tuyết lại dẫn người đến gây chuyện.
Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, anh nịnh nọt Tô Ý, nói rằng anh muốn lái xe ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa.
Tô Ý suy nghĩ một lúc, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, đề nghị đi đón Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn về.
Chu Cận Xuyên mim cười: "Vậy anh gọi điện thoại về nhà trước, bảo ông nội và ba ở nhà đợi, đừng ra ngoài, tiện thể hôm nay ra mắt luôn."
Tô Ý giật mình: "Ra mắt? Em chưa chuẩn bị tâm lý, không thể chỉ đón Tiểu Vũ và Noãn Noãn về thôi sao?"
Chu Cận Xuyên cười khẽ, khuyên nhủ: "Em đang căng thẳng à? Dù sao cũng phải ra mắt gia đình chồng chứ, hơn nữa lần trước ở bệnh viện, em cũng đã gặp họ mấy lần rồi còn gì?"
Tô Ý không đồng ý: "Đó là chuyện khác, hơn nữa em cũng chưa đồng ý bàn chuyện kết hôn lúc này."
Chu Cận Xuyên thấy cô không đồng ý cũng không ép buộc, anh hiểu với tâm trạng hiện tại của cô, cô cũng không có tâm trí đâu mà bàn chuyện kết hôn.
Anh gật đầu đồng ý: "Được rồi, hôm nay không đến nhà anh nữa, đợi mẹ vợ đến rồi bàn bạc với bà ấy sau."
DTV
Tô Ý ngại ngùng gật đầu, "Vậy Tiểu Vũ và Noãn Noãn thì sao?"
"Yên tâm đi, ngày mai anh sẽ bảo mẹ đưa hai đứa đến đây, như vậy được chưa?"
Tô Ý nghe vậy lúc này mới vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, hiện tại cô không có tâm trạng đi chơi, trời nóng như vậy, ra ngoài chơi chi bằng đến cửa hàng của mình.
Vì vậy Tô Ý đưa Chu Cận Xuyên đến cửa hàng của mình, tiện thể kéo anh cùng đưa ra ý tưởng trang trí.
Hai người bận rộn ở cửa hàng một lúc, sau đó lại tìm thợ đến thương lượng giá cả, mãi đến chiều mới cơ bản quyết định xong.
Chu Cận Xuyên không nỡ nhìn cô tự mình làm việc vất vả như vậy, cuối cùng anh cũng phải giả vờ đáng thương mới dỗ dành được cô cùng đi xem phim.