Lúc hai người từ rạp chiếu phim trở về, trời đã gần tối.
Chu Cận Xuyên định đưa cô đi ăn đồ Tây, nhưng Tô Ý lại lo lắng cho tình hình ở nhà, kiên quyết muốn về nhà ăn cơm.
Chu Cận Xuyên thấy tâm trạng cô sau khi ra ngoài đã dần dần tốt hơn, đặc biệt là lúc xem phim, cô còn cười nghiêng ngả, anh cảm thấy hôm nay công sức của mình không uổng phí.
Lúc xe dừng lại trước cửa nhà, trước khi xuống xe, Chu Cận Xuyên đột nhiên kéo tay cô lại sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi áo.
Vừa mở hộp ra, một sợi dây chuyền mảnh mai, tinh xảo đã nằm gọn trong tay Chu Cận Xuyên.
Tô Ý ngạc nhiên: "Anh mua lúc nào vậy?"
Chu Cận Xuyên cười toe toét: "Lúc chờ phim chiếu đấy."
Tô Ý suy nghĩ một lúc, lúc này mới hiểu tại sao hôm nay anh đi vệ sinh lâu như vậy.
Nhưng bây giờ, việc mua bán vàng bạc chưa được nới lỏng, cô cũng không biết anh lấy đâu ra nhưng có thể khẳng định là anh đã tốn không ít tiền.
Tô Ý vừa cảm thấy xót tiền lại nghĩ dù sao cũng đã mua rồi, một người bạn trai tốt lúc này không cần phải hỏi nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ nhận lấy là được.
Vì vậy, cô vui vẻ nhận lấy.
Chu Cận Xuyên thấy cô thích cũng vui vẻ theo, anh chủ động đề nghị giúp cô đeo vào.
Tô Ý liếc anh một cái: "Ở đây tối om om, về nhà em soi gương tự đeo."
Cô vừa định xuống xe, eo đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy.
Chu Cận Xuyên mạnh dạn kéo cô lại gần, sau đó thì thầm vào tai cô: "Em vẫn còn giận anh sao?"
Tô Ý tự hỏi bản thân, từ sau đêm hôm đó nói chuyện rõ ràng, Chu Cận Xuyên đã rất ân cần, chu đáo, tuy cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng anh luôn quan tâm chăm sóc cô.
Tất cả những gì anh làm, Tô Ý đều nhìn thấy, hơn nữa ban đầu cô chỉ muốn trêu anh một chút chứ không có ý định thử thách gì cả.
Lúc này nhìn thấy anh đáng thương hỏi như vậy, Tô Ý lại có chút ngại ngùng, cô cúi đầu cười: "Không có, em sợ người khác nhìn thấy."
Chu Cận Xuyên nhìn ra ngoài, sau đó vừa mở dây chuyền vừa cười khẽ: "Anh nhìn rồi, không có ai đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-401.html.]
Nói xong, anh củi đầu, sát lại gần cô, đeo dây chuyền cho cô: "Xong rồi, để anh xem nào."
Trong xe tối om, không gian lại chật hẹp, nhưng cổ Tô Ý trắng đến phát sáng khiến sợi dây chuyền lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.
Chu Cận Xuyên nhìn kỹ một lượt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, anh không nhịn được cái xuống, hôn nhẹ lên môi cô: "Vợ anh đeo đẹp thật đấy, lần sau anh mua thêm cho em nhé."
Đột nhiên cảm nhận được hơi ấm trên môi, Tô Ý phản ứng lại không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Đây là ở ngoài đường đấy."
Chu Cận Xuyên ôm cô, cười khẽ: "Vậy chúng ta về nhà tiếp tục nhé?"
Tô Ý đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe bước xuống.
Lúc hai người tay trong tay, đang định đi vào cổng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng trước cổng nhà bên cạnh.
Tô Ý giật mình, vội vàng nép vào người Chu Cận Xuyên.
Sau đó cô nghe thấy người đó ho khan một tiếng: "Hai người về rồi à?"
Tô Ý nhìn kỹ, bóng dáng đó có chút quen thuộc, giọng nói cũng nghe rất quen tai.
DTV
Chưa đợi cô nhận ra, Chu Cận Xuyên đã lên tiếng: "Anh ba, sao anh lại ở đây?"
Tô Ý gần như đồng thời nhận ra anh, đột nhiên nghe thấy Chu Cận Xuyên gọi anh là anh ba, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa ngại ngùng.
Lâm Trạch Tây hình như cũng không ngờ Chu Cận Xuyên lại phản ứng nhanh như vậy, trước đây, đều là anh ta gọi Chu Cận Xuyên là "anh Cận Xuyên", không ngờ lần này anh ta lại trở thành anh vợ của Chu Cận Xuyên?
Sao anh ta lại cảm thấy có chút tự hào nhỉ?
Lâm Trạch Tây vừa đi tới, vừa cười giải thích: "Em gái, mẹ đã chuyển đến đây rồi, ở ngay nhà bên cạnh, em có muốn qua thăm mẹ không?"
Tô Ý nghe vậy, sững người: "Đã chuyển đến nhà bên cạnh rồi sao?"
Nói xong, cô theo anh vào cổng nhà bên cạnh.
Chu Cận Xuyên thấy vợ mình bị người ta "cướp" đi, cũng vội vàng đuổi theo.
Tô Ý đã sống ở đây lâu như vậy, vẫn luôn không biết nhà bên cạnh có người ở, hơn nữa lúc sáng ra ngoài, cô cũng chưa thấy ai vậy mà tối nay đã có người dọn đến rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là mẹ cô đã cố tình chọn nhà bên cạnh để chuyển đến, hơn nữa chỉ mất nửa ngày là đã dọn xong.