Sau khi nói chuyện xong, Tô Nhân và Lâm Trạch Tây vẫn chưa có ý định rời đi.
Lâm Trạch Tây quan sát xung quanh, sau đó hỏi: "Anh nghe anh hai nói, căn nhà này là do Cận Xuyên bỏ tiền mua cho em gái phải không?"
Tô Ý ngại ngùng gật đầu: "Vâng, ban đầu Cận Xuyên muốn em đến Bắc Kinh, có chỗ ở riêng cho tiện, nhưng sau đó anh ấy bị thương sống ở đây gần bệnh viện tiện cho việc kiểm tra nên anh ấy đã chuyển đến đây."
Lâm Trạch Tây nghe vậy gật đầu, sau đó thăm dò đề nghị: "Hai đứa chưa kết hôn, ở chung như vậy cũng bất tiện, hay là em gái chuyển sang nhà bên cạnh ở cùng mẹ cho vui?"
Chu Cận Xuyên đang uống nước, nghe anh ta nói vậy lập tức bị sặc.
"Anh ba, vết thương trên người em vẫn chưa lành hẳn...
Tiểu Ý cũng vì muốn chăm sóc em nên mới đồng ý cho em ở đây, em ở một mình, e là không tiện lắm."
Lâm Trạch Tây nhìn thấy dáng vẻ anh thản nhiên nói mình bị bệnh, cần người chăm sóc, không khỏi cười gượng gạo.
Vừa nãy không biết là ai bước nhanh như bay chạy đến đây.
Anh ta nghi ngờ nhìn Chu Cận Xuyên từ trên xuống dưới: "Vẫn chưa lành hẳn sao?"
Chu Cận Xuyên trịnh trọng gật đầu: "Bác sĩ nói còn phải điều trị thêm một thời gian nữa."
Lâm Trạch Tây nhíu mày: "Anh không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, vết thương của em sau này sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Chu Cận Xuyên thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, vội đứng dậy, đi lại vài bước: "Anh ba, anh yên tâm, bác sĩ nói, với tình trạng hồi phục hiện tại của em sẽ không để lại di chứng gì đâu.”
Lâm Trạch Tây nghe vậy, lúc này mới gật đầu: "Vậy thì tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-404.html.]
Nhìn thấy Chu Cận Xuyên vừa giả vờ bị bệnh để được ở lại, vừa đảm bảo với anh ba rằng anh có thể hồi phục, Tô Ý cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, lên tiếng giải vây.
Tô Nhân thấy vậy cũng vội vàng kéo Lâm Trạch Tây về nhà.
Trở về nhà, Tô Nhân mới tò mò hỏi Lâm Trạch Tây: "Con thấy Cận Xuyên không tốt sao?"
Lâm Trạch Tây biết ý mẹ, vội vàng giải thích: "Tốt lắm ạ, mẹ, vừa nãy con không có ý gì khác, chỉ là thấy hai đứa ở chung như vậy không tiện, dù sao cũng chưa kết hôn mà."
Tô Nhân nghe vậy cũng gật đầu: "Mẹ cũng rất thích Cận Xuyên, nhưng con nói cũng có lý, ở chung lâu như vậy chắc chắn không phải là cách hay.”
"Nhưng mà, giới trẻ bây giờ tư tưởng thoáng hơn, hơn nữa hai đứa cũng ở riêng chỉ là tạm thời chăm sóc cho cậu ấy mấy ngày thôi, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của bọn trẻ, phải tin tưởng em gái con, đừng làm khó con bé."
Lâm Trạch Tây bĩu môi: "Đương nhiên con tin tưởng em gái, nhưng Chu Cận Xuyên kia thì chưa chắc đâu, mẹ không biết đâu, hôm nay con nghe thấy tiếng xe, ra ngoài thì nhìn thấy..."
Lâm Trạch Tây ngượng ngùng kể lại chuyện hôm nay anh ta nhìn thấy cho mẹ nghe: "Tuy bây giờ hai đứa là người yêu, nhưng em gái con còn nhỏ, nhỡ đâu bị cậu ấy dụ dỗ thì sao?"
Tô Nhân cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, nghe một hồi, chỉ có vậy?
Bà ấy không nhịn được bật cười, sau đó lại lườm con trai: "Con đó, con lớn hơn em gái mấy tuổi, đến giờ vẫn chưa có bạn gái, chưa từng yêu đương, tư tưởng còn cổ hủ như vậy, sau này làm sao bây giờ?"
DTV
Lâm Trạch Tây bị nói đến mức nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ thật sự là anh đã lo lắng thái quá.
Tuy nghi ngờ, nhưng vì hạnh phúc cả đời của em gái, Lâm Trạch Tây vẫn nghiêm túc "tẩy não" cho mẹ: "Mẹ, Cận Xuyên làm em rể con thì không có gì để nói, nhưng ai biết gia đình cậu ấy có thái độ thế nào? Nhỡ đâu nhà cậu ấy khinh thường em gái con, hoặc không nhận con dâu thì sao?"
Một câu nói khiến Tô Nhân cũng sốt ruột: "Bọn họ dám!"
Nói xong, bà ấy suy nghĩ một lúc: "Chúng ta mới chuyển đến đây chưa hiểu rõ tình hình, đợi ngày mai, mẹ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với em gái con, xem nhà cậu ấy thế nào, bây giờ em gái con đã có chúng ta, chúng ta phải chống lưng cho con bé."
Lâm Trạch Tây thấy đã thuyết phục được mẹ, gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi ạ.".