Lâm Thư Tuyết chưa từng gặp Tô Đại Hải, nhưng cô ta vẫn nhận ra ngay.
Dù sao thì anh ta cũng rất giống những người khác trong nhà họ Tô.
Nghe thấy Lâm Hạo Nam nói cô ta đã đến thăm tù, cô ta lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có, em chưa từng đến nhà tù gặp bọn họ! Em chỉ đi ngang qua thôi, em đến thăm Bạch Nhược Lâm cho nhà họ Bạch, thật sự em không gặp bọn họ."
Nghe thấy cô ta chủ động thừa nhận mình đã đến nhà tù đó, Lâm Hạo Nam không nhịn được cười: "Nói như vậy, là cô biết sự tồn tại của bọn họ rồi?"
Lâm Thư Tuyết nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta không ngờ mình lại vì quá căng thẳng mà để lộ sơ hở.
Cô ta run chân, ngã ngồi xuống đất.
Lâm Hạo Nam nhìn mọi người xung quanh, tiếp tục nói: "Nhà họ Tô kia muốn hại em gái tôi, kết quả tự chuốc họa vào thân, phải vào tù.
Lần này tôi đến đó, bọn họ đã tự mình thừa nhận tội ác tráo đổi con cái, hiện tại vụ án đang trong giai đoạn xét xử, chắc chắn không bao lâu nữa, đôi vợ chồng đó sẽ phải chịu hình phạt thích đáng!"
"Còn người mà tôi đưa đến đây, năm đó lúc đến nhà họ Tô, anh ta đã hơn mười tuổi rồi, anh ta đã tận mắt chứng kiến ba mẹ mình lén lút tráo đổi hai đứa trẻ vào ban đêm, chính là ở trong căn nhà này."
"Hơn nữa, anh ta có thể chứng minh Lâm Thư Tuyết đã liên lạc với ba mẹ ruột từ lâu rồi."
Vừa nãy, sự chột dạ của Lâm Thư Tuyết đã khiến mọi người tin rằng cô ta đã biết chuyện từ trước.
Lúc này, nghe Lâm Hạo Nam nói như vậy, mọi chuyện càng trở nên rõ ràng hơn.
Tuy nhiên để đảm bảo sau này không ai dám nói ra nói vào, Lâm Hạo Nam vẫn để Tô Đại Hải đứng ra thừa nhận trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-417.html.]
Tô Đại Hải do dự một lúc, nhớ đến cuộc trò chuyện của anh ta và Lâm Hạo Nam vừa nãy, cuối cùng anh ta cũng đứng ra.
"Những gì đồng chí Lâm Hạo Nam nói đều là sự thật, tôi thật sự biết chuyện ba mẹ cố tình tráo đổi con cái, lúc đó tôi cũng rất sợ hãi, nhưng vì còn nhỏ nên không dám nói ra.
Mẹ tôi nói dù sao cũng đều họ Tô, nhà họ Tô ở đây có tiền, có nhà, có nhiều lương thực, không lo ăn uống, còn em gái tôi vừa sinh ra đã phải theo chúng tôi đi tha hương cầu thực, không biết có sống sót được hay không nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới tráo đổi con cái.
DTV
"Hai năm trước, nhà tôi bị lũ lụt, thiếu tiền, ba mẹ tôi mới lén lút đến Bắc Kinh tìm Tiểu Tuyết, chuyện cụ thể như thế nào thì tôi không biết, chỉ biết từ đó về sau, Tiểu Tuyết thường xuyên gửi đồ đạc, tiền bạc về nhà."
Lâm Thư Tuyết ban đầu ngồi bệt dưới đất, nghe thấy lời Tô Đại Hải, cô ta đột nhiên tức giận đứng dậy, lao về phía anh ta.
"Anh nói dối! Anh không phải anh trai ruột của tôi, nếu anh là anh trai ruột của tôi, sao anh có thể cùng người ngoài vu oan giá họa cho tôi chứ?"
Tô Đại Hải bị cô ta cào cấu cũng không né tránh: "Tiểu Tuyết, em đừng cố chấp nữa, thật ra bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn rất sợ hãi cũng luôn do dự có nên nói sự thật cho Tiểu Ý biết hay không, anh thật sự cảm thấy có lỗi với em ấy, nên mới quyết định đứng ra."
Lâm Gia Quốc nhìn Tô Đại Hải rồi lại nhìn Lâm Thư Tuyết.
Ông ta không khỏi lắc đầu cười khổ, hai người rõ ràng giống nhau như vậy, còn gì để nói nữa?
Chỉ là ông ta không ngờ hoặc là nói không muốn tin, Tiểu Tuyết luôn ngây thơ, trong sáng như vậy, sao có thể giấu giếm chuyện lớn như vậy?
Thậm chí đến lúc này, ông ta vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi Lâm Thư Tuyết: "Những gì anh ta nói đều là sự thật sao? Rốt cuộc con nghĩ gì vậy? Tại sao con không nói cho chúng ta biết sớm hơn?"
Lâm Thư Tuyết biết mình không thể giấu giếm được nữa, cũng không tìm được lý do nào để biện minh..
.