Tô Ý thấy không giấu được nữa, hơn nữa mẹ cô cũng đã thật lòng đối xử tốt với cô nên cô kể chuyện không gian cho bà ấy nghe.
"Trước đây lúc ở Tây Bắc, con vô tình nhặt được một chiếc vòng ngọc, nào ngờ chiếc vòng ngọc này lại là bảo bối có thể cất giữ đồ đạc, lúc nãy con thấy tên trộm kia ra ngoài gọi người, nhân cơ hội đó vào mật thất cất hết rương gỗ vào trong không gian."
Tô Nhân nghe vậy, càng thêm hoang mang: "Vòng ngọc?"
"Vâng, mẹ không tin, con cho mẹ xem."
Nói xong, Tô Ý lấy ra một chiếc rương: "Mẹ, mẹ xem, đây là đồ của ông ngoại để lại phải không? Con đã cất giữ cẩn thận rồi."
Tô Nhân tận mắt nhìn thấy, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng.
Bà ấy đột nhiên kích động đứng dậy: "Trước đây, mẹ nghe ông ngoại con nói, tổ tiên nhà họ Tô từng có một chiếc uvòng ngọc như vậy, mẹ cứ tưởng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ trên đời này thật sự có?"
Tô Ý nghe vậy cũng có chút bất ngờ, cười nói: "Biết đâu chiếc vòng ngọc của con chính là chiếc vòng ngọc đó, nếu không sao nó lại đến tay con chứ? Chắc là tổ tiên phù hộ rồi."
Hai người đang nói chuyện thì dưới lầu vang lên tiếng động lớn.
Tô Ý cất chiếc rương gỗ vào trong không gian rồi đi ra mở cửa.
Sau đó, cô nhìn thấy Lâm Hạo Nam lo lắng chạy vào.
"Hai người không sao chứ?"
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi theo anh hai vào nhà.
Giây tiếp theo, cô đã được ôm vào lòng.
"Chuyện gì vậy?"
Tô Ý nhìn thấy sắc mặt Chu Cận Xuyên hơi tái nhợt, vội vàng trấn an anh: "Không sao, bọn em đều ổn cả, sao anh cũng đến đây?"
Chu Cận Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô thật sự không sao, anh mới nhíu mày: "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không gọi điện thoại cho anh? Nếu không phải anh nghe thấy tiếng động bên nhà em thì anh cũng không biết chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-425.html.]
Tô Ý mím môi cười, định giải thích.
Lâm Hạo Nam đã lên tiếng thay cô: "Thôi được rồi, giờ này còn ghen tuông gì nữa, mau hỏi rõ tình hình đi."
Chu Cận Xuyên ho khan một tiếng: "Lúc nãy đến đây, bọn anh nhìn thấy một chiếc xe tải không có người ở bên ngoài, anh và Hạo Nam cũng đã kiểm tra khắp nhà rồi, không thấy người khả nghi, thật sự có trộm đột nhập sao?"
Tô Ý không biết nên giải thích như thế nào: "Trộm đều bị nhốt trong mật thất rồi."
"Mật thất? Ai đóng cửa lại?"
"Em."
Chu Cận Xuyên nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không khỏi hít sâu một hơi, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sau đó, anh sải bước đi xuống thư phòng ở tầng một, những người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Tô Ý biết anh tức giận là vì lo lắng cho cô nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích, cô đề nghị: "Không biết bọn họ có mang theo hung khí gì không, hay là báo cảnh sát đi?"
Chu Cận Xuyên bất lực quay đầu nhìn cô: "Bây giờ mới biết sợ sao? Yên tâm đi, có anh và Hạo Nam ở đây, còn tốt hơn cả báo cảnh sát."
Nói xong, hai người đi tìm hung khí.
Lúc Tô Ý vào thư phòng, mở cửa mật thất ra, mấy tên trộm bên trong nghe thấy tiếng động, chen chúc nhau chạy ra ngoài.
Hai người nhanh tay lẹ mắt, đè bốn tên trộm xuống đất.
Sau khi trói bọn họ lại, đưa ra ngoài, Tô Nhân mới nhận ra một trong số đó chính là lão Mã, người vẫn luôn ở lại nhà cũ họ Tô giúp bà ấy dọn dẹp, chăm sóc nhà cửa.
Bà giật mình: "Sao lại là ông?"
Lão Mã cũng sợ hãi quỳ xuống cầu xin: "Bà chủ, tôi bị oan, tôi bị bọn họ ép buộc."
Tô Ý nghe vậy, cười lạnh: "Oan cái đầu ông! Tôi tận mắt nhìn thấy ông lén lút vào thư phòng, sau đó chạy ra ngoài gọi người."
DTV
Tô Nhân cũng rất thất vọng: "Tôi không ngờ ông đã sống ở nhà họ Tô bao nhiêu năm, vậy mà lại có ý đồ xấu, nói, rốt cuộc ông đã theo dõi tôi bao lâu rồi?!"