Lão Mã do dự một lúc, ngay sau đó bị Chu Cận Xuyên đá một cái, đau đến mức suýt ngất đi.
Lúc này, lão ta không dám giấu giếm nữa, khai hết sự thật.
Hóa ra năm đó khi nhà họ Tô bị lục soát, chỉ thu được một ít tiền mặt.
Lão Mã vẫn luôn tin rằng nhà họ Tô có kho báu, nên đã ở lại chờ đợi cơ hội.
Mỗi lần Tô Nhân trở về nhà cũ, lão ta đều âm thầm theo dõi, muốn xem kho báu được giấu ở đâu.
Tiếc là từ sau khi nhà họ Tô gặp chuyện, Tô Nhân không bao giờ vào mật thất nữa.
Hôm nay, lúc nghe thấy Tô Nhân nói với Tô Ý muốn ở lại cho cô xem một thứ, vô tình lão ta nghe được.
Lão ta vội vàng dẫn người đến canh gác bên ngoài, nào ngờ vào trong lại không tìm thấy gì, còn bị nhốt lại.
Nghe lão Mã giải thích xong, Tô Nhân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Bà ấy không dám nghĩ, nếu không phải con gái cẩn thận phát hiện ra thì kho báu do ba của bà ấy để lại chắc chắn đã bị bọn chúng lấy đi hết.
Thật là nguy hiểm!
Nghĩ đến việc Lão Mã ngày thường luôn tỏ ra trung thành, vậy mà lại giống như một con rắn độc, ẩn nấp trong nhà họ Tô, bà ấy tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Sao rồi? Tìm được kho báu chưa?"
Nhắc đến chuyện này, mấy tên trộm đều có vẻ mặt khó tả: "Không có."
"Lúc đầu, tôi vào trong rõ ràng đã mở một chiếc rương, nhìn thấy tranh chữ, nhưng không biết..."
"Thôi đi, đó là một rương sách!!"
Nhìn thấy dáng vẻ của mấy tên trộm, có thể thấy lúc ở trong đó, bọn chúng đã cãi nhau không ít.
Lão Mã thấy tình hình như vậy cũng không cố chấp, coi như là mình hoa mắt, nhìn nhầm.
Sau khi nói rõ nguyên nhân, lão ta quỳ xuống cầu xin: "Bà chủ, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi nhất thời mờ mắt, xin bà hãy nể mặt tôi đã làm việc chăm chỉ cho nhà họ Tô mấy chục năm, tha cho tôi lần này đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-426.html.]
Mấy tên trộm còn lại thấy vậy, cũng quỳ xuống cầu xin: "Chúng tôi thật sự vô tội, đều là bị Lão Mã lừa gạt đến đây, chúng tôi chưa nhận được đồng nào cả."
Lúc bắt được bọn chúng, Lâm Hạo Nam đã lập tức báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến hiện trường điều tra, đưa bốn tên trộm đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Lâm Hạo Nam vẫn không tin, chạy xuống mật thất xem thử: 'Mẹ, sao con không biết nhà mình có mật thất vậy?"
Tô Nhân cười gượng gạo: "Bình thường con có ở đây đâu, nói với con làm gì? Hơn nữa, bản thân mẹ cũng nhiều năm rồi chưa vào đó, suýt nữa thì quên mất."
Lâm Hạo Nam nhíu mày: "Vậy sao mẹ lại nói cho Tiểu Ý biết?"
Tô Ý và mẹ nhìn nhau, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Nhưng cô vẫn cố gắng giải thích: "Anh hai, mẹ nói hôm nay em nhận được rất nhiều quà quý giá, nên đặc biệt dẫn em đi xem, bảo em cất giữ ở đó, nào ngờ chưa kịp chuyển đi, đã bị trộm đột nhập."
Lâm Hạo Nam nghe vậy, lúc này mới gật đầu: "Hóa ra là như vậy, anh còn tưởng ông ngoại giấu tranh chữ quý giá gì ở đó."
Tô Ý nghe vậy thì mỉm cười, nửa đùa nửa thật hỏi: "Hay là anh tìm lại xem sao? Biết đâu thật sự có tranh chữ quý giá thì sao, nếu có anh định làm gì?"
Lâm Hạo Nam nhìn những cuốn sách trong rương gỗ, cũng nói đùa: "Giá mà những cuốn sách này là tranh chữ quý giá thì tốt biết mấy, chắc chắn anh sẽ đem đi quyên góp, để ở nhà cũng vô dụng, lại còn bị trộm nhòm ngó."
Tô Ý thầm cảm thán, cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao Tô Nhân lại nói như vậy.
Cô không thể cao thượng như Lâm Hạo Nam, nhưng mẹ cô đã nói những thứ này là tài sản mà ông ngoại đã vất vả tích cóp cả đời, lại giao cho cô, cô sẽ không phụ lòng tin của mẹ.
Tuy những thứ này tạm thời không thể bán đi, nhưng chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.
Chuyện nhà họ Tô bị trộm, chưa đầy nửa ngày đã lan truyền khắp nơi.
Không ít người đã đến dự tiệc hôm qua, nhìn thấy nhà họ Tô nguy nga, tráng lệ như vậy, đều âm thầm cho rằng nhà họ Tô thật sự có kho báu như lời đồn.
Lúc này nghe nói bọn trộm vất vả lắm mới tìm được mật thất nhưng chỉ tìm thấy hai rương sách, mọi người mới hoàn toàn không tin vào lời đồn nữa.
DTV
Coi như là trong cái rủi có cái may.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở nhà họ Tô, Tô Nhân cũng không còn tâm trạng ở lại đó nữa, bà ấy vội vàng dẫn Tô Ý theo hai người trở về nhà.