Bận rộn cả đêm, bốn người đều không ngủ được, chia nhau ra ngủ bù.
Mãi đến trưa, bọn họ mới tỉnh giấc vì đói bung.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Hạo Nam chủ động đề nghị lái xe đưa Tô Ý đi dạo phố, mua sắm một chút để giải khuây.
Chu Cận Xuyên nhìn thấy mình lại bị "cướp" người, không nói hai lời lên tiếng ngăn cản: "Hai người không buồn ngủ sao?"
"Không buồn ngủ, hơn nữa hôm qua em đã tự mình hứa rồi, hôm nay đến lượt anh đưa Tiểu Ý đi mua quà."
Chu Cận Xuyên cười gượng hình như đúng là như vậy thật.
Sao cứ chen ngang mãi thế?
Vì vậy, anh không nói hai lời thay quần áo, đi theo hai người rau ngoài.
Đến trung tâm thành phố, Chu Cận Xuyên kéo Tô Ý đến thẳng quầy bán quần áo nữ đắt tiền nhất: "Hôm qua anh thấy em mặc váy rất đẹp, mua thêm mấy bộ đi, đừng khách sáo với anh hai, bình thường anh ấy không tiêu tiền."
Mua xong váy, anh lại kéo cô đi xem giày.
Tô Ý xua tay, không muốn nhận: "Giày cao gót thỉnh thoảng đi một lần thì được, ngày nào cũng đi, em c.h.ế.t mất!"
"Vậy thì mua giày thấp gót."
Lâm Hạo Nam nhìn thấy Chu Cận Xuyên cứ mua hết thứ này đến thứ khác, hừ lạnh với anh: "Có cần mua cho em hai bộ không?"
Chu Cận Xuyên chỉ cười gật đầu: "Cũng được."
Lâm Hạo Nam kinh ngạc trọn tròn mắt: "Em còn mặt mũi nói à? Anh nói, em chỉ biết tiêu tiền của anh, sao không thấy em mua gì cho Tiểu Ý, anh thấy em keo kiệt lắm."
Chu Cận Xuyên bị anh vợ mắng keo kiệt cũng không tức giận, anh xòe hai tay ra: "Em không mang theo tiền, hơn nữa chẳng phải anh cứ nhất quyết kéo bọn em ra ngoài mua sắm sao? Mới tiêu có chút tiền mà anh đã xót rồi sao?"
Lâm Hạo Nam thấy vậy, kéo Tô Ý đến phân xử: "Em gái, em tìm được người bạn trai gì vậy? Anh không đồng ý để em gả cho một người đàn ông vừa nghèo vừa keo kiệt như vậy."
Tô Ý nhìn thấy hai người cãi nhau, cũng rất bất lực: "Tiền của anh ấy đều ở chỗ em, trên người anh ấy thật sự không có tiền."
Lâm Hạo Nam nghe vậy, há hốc mồm kinh ngạc.
Cuối cùng, anh ta đành phải im lặng: "Được rồi! Thằng nhóc này thật là vô liêm sỉ!"
Chu Cận Xuyên xách theo túi lớn túi nhỏ, cười hỏi Lâm Hạo Nam: "Anh hai, chúng ta tiếp tục đi dạo, hay là về nhà?"
Lâm Hạo Nam liếc anh một cái, sờ vào chiếc ví xẹp lép của mình cúi đầu hỏi Tô Ý: "Em gái, còn muốn mua gì nữa không?"
Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá rồi."
Lâm Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, hôm nay anh hai chuẩn bị không chu đáo, lần sau anh lại đưa em đi dạo, vậy chúng ta về nhà nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-427.html.]
Nhìn thấy Lâm Hạo Nam chủ động muốn về nhà, Chu Cận Xuyên mới đắc ý nhét hết túi lớn, túi nhỏ vào tay anh ta.
"Anh hai, anh đã mua xong rồi, vậy tiếp theo là thế giới riêng của bọn em."
Lâm Hạo Nam nghi ngờ nhìn hai người: "Ý em là sao?"
"Ý là anh về trước đi, bọn em còn phải đi hẹn hò, mấy thứ này phiền anh mang về trước."
Nghe vậy, Lâm Hạo Nam mới hiểu ra.
Hóa ra Chu Cận Xuyên đang trả thù chuyện anh ta chen ngang, thằng nhóc này ngày càng gian xảo!
Đưa anh hai đi rồi, Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên đang đắc ý, không khỏi cười: "Đi đâu?"
Chu Cận Xuyên lặng lẽ nắm tay cô: "Đi dạo lâu như vậy, em có mệt không?"
"Hơi mệt một chút."
"Vậy chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn cơm trước, tối muộn rồi về, được không?"
DTV
Tuy Tô Ý không biết anh định làm gì nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý: "Nghe anh."
Chu Cận Xuyên đưa cô đến nhà hàng Tây mà trước đây anh đã nói muốn đưa cô đến mấy lần nhưng đều không thành.
Vừa vào cửa Tô Ý nhận ra bầu không khí ở đây có gì đó khác thường, cô không khỏi hồi hộp.
[Chẳng lẽ anh ấy định cầu hôn mình ở đây sao? Đừng như vậy, ngại c.h.ế.t mất.]
Chu Cận Xuyên dừng bước, nhìn nhà hàng vắng tanh.
Cuối cùng, anh vẫn im lặng kéo cô đến chỗ ngồi khuất nhất.
"Em muốn ăn gì thì cứ gọi."
Tô Ý nhìn thực đơn, nhỏ giọng nói: "Ở đây đắt lắm."
Chu Cận Xuyên thấy vậy, cười vỗ vào túi áo: "Mang đủ tiền rồi, em cứ yên tâm gọi món đi."
"Vừa nãy anh còn nói không mang theo tiền mà? Em mời anh cũng được."
"Lúc nãy anh cố tình lừa anh hai em thôi, ai bảo anh ấy cứ tự xưng đại gia, không chịu đi."
Tô Ý bất lực lắc đầu, liếc anh một cái sau đó nghiêm túc gọi món.
Bữa ăn này tuy kéo dài rất lâu nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra..
.