Thấy ba người lại rơi vào vòng luẩn quẩn, Tô Ý lên tiếng: "Thật ra, con đã nghĩ xong rồi, sáng mai con sẽ làm bánh đậu xanh và bánh đậu vàng mang đến biếu, Cận Xuyên nói ông nội anh ấy thích uống trà, vừa hay mang chút bánh ngọt tự làm đến biếu, nguyên liệu con đã chuẩn bị xong rồi."
Lâm Trạch Tây nghe vậy, lập tức đồng ý: "Vừa hay ở văn phòng anh còn hai hộp trà Long Tỉnh Tây Hồ loại thượng hạng, sáng mai anh sẽ bảo người mang đến đây, mang đến biếu cùng luôn."
Tô Nhân gật đầu đồng ý: "Vậy ba mẹ Cận Xuyên thì sao?"
DTV
Tô Ý suy nghĩ một lúc: "Mẹ, hôm trước ở nhà cũ, con đã thử mặt nạ cho mẹ rồi, mẹ thấy thế nào? Nếu tốt, con còn một ít ở đây, con sẽ tặng dì hai lọ."
"Còn ba Cận Xuyên, ông ấy thích thư pháp, Cận Xuyên đã chuẩn bị sẵn rồi."
Tô Nhân nghe vậy, vừa gật đầu vừa lắc đầu.
"Mặt nạ thì được, đó là tấm lòng của con, hơn nữa lần trước con làm hiệu quả thật sự rất tốt, mẹ cảm thấy nếp nhăn cũng mờ đi một chút."
"Nhưng thư pháp sao có thể để Cận Xuyên chuẩn bị được, mẹ có sẵn ở đây rồi."
Nói xong, bà ấy cẩn thận lấy ra một bức tranh chữ từ trong đống quà đã chuẩn bị: "Đây là thư pháp của thầy Thẩm, tuy không phải là vô giá, nhưng cũng coi như là có thể mang ra biếu được."
Tô Ý cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đó là mấy chữ thư pháp rồng bay phượng múa, tuy nhất thời cô không nhận ra được chữ gì, nhưng nhìn nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, phóng khoáng, có thể thấy đây là một tác phẩm có giá trị.
"Mẹ, có phải quý giá quá không?"
Tô Nhân nghe vậy, mỉm cười, sau đó ghé sát tai cô: "Trong số những bức tranh chữ mà con cất giữ, đây là bức "bình thường" nhất rồi, những bức khác mẹ sợ mang ra sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
Tô Ý nghe vậy lúc này mới yên tâm.
Mấy người bàn bạc xong chuyện quà cáp, chuẩn bị đi ngủ.
Tô Ý cũng đã buồn ngủ từ lâu, cô ngáp một cái định về phòng.
Nào ngờ, cô vừa quay người lại đã bị anh hai gọi giật lại: "Khoan đã, Tiểu Ý, từ bao giờ trên tay em lại có thêm một chiếc nhẫn vậy?"
Tô Ý hoàn hồn, ngại ngùng giấu tay ra sau lưng: "Cái đó...
Cận Xuyên tặng em hôm nay."
Lâm Hạo Nam nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, sau đó anh bỗng nhiên hiểu ra: "Đây chẳng phải là nhẫn cầu hôn trong phim sao? Không đúng, Cận Xuyên kia cố tình đuổi anh đi, để cầu hôn em ở bên ngoài sao?"
Tô Ý càng thêm ngại ngùng: "Không có, không phải ở bên ngoài, là lúc về nhà, anh ấy tặng em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-431.html.]
Nói xong, cô chạy mất.
Lâm Hạo Nam cười khẩy: "Thằng nhóc này bây giờ giỏi rồi đấy, học được nhiều trò hay ho đấy!"
…..
Hôm sau, mọi người đều dậy từ rất sớm.
Tuy không vội, nhưng mọi người đều bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Tô Ý còn chưa kịp rửa mặt đã vào bếp làm bánh đậu xanh và bánh đậu vàng.
Anh hai và anh ba cũng thay áo sơ mi, giày da đã được ủi phẳng phiu.
Chu Cận Xuyên cũng đến từ sáng sớm để giúp đỡ.
Nhìn thấy mọi người đều coi trọng buổi gặp mặt này, anh không khỏi cảm động.
Anh khen ngợi hai anh vợ một hồi.
Khiến hai người họ có chút "phổng mũi": "Đương nhiên rồi, hôm nay là bàn chuyện trọng đại của em gái, chắc chắn phải ăn mặc chỉnh tề, không thể làm em gái mất mặt được."
Nói xong, hai người nhìn nhau đột nhiên nói: "Không biết anh cả có đến không nhỉ?" "Ai biết được, kệ anh ấy đi dù sao anh ấy cũng biết hôm nay là ngày gì, đến hay không là tùy anh ấy."
Hai người đang lẩm bẩm thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Đến rồi, đúng là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến!"
Lâm Trạch Tây không nói hai lời đi ra mở cửa: "Ba...
Sao ba lại đến đây?"
Tô Nhân đang giúp con gái chải tóc, nghe thấy tiếng gọi "ba" bên ngoài thì quay đầu lại.
Nhìn thấy người đến là Lâm Gia Quốc, sắc mặt bà ấy trở nên lạnh lùng.
"Ông đến đây làm gì?"
Lâm Gia Quốc tiến lên một bước: "Hôm nay không phải đến nhà họ Chu bàn chuyện kết hôn sao? Tôi đến đây để cùng bà đi."
Tô Nhân cười lạnh, cũng không quan tâm đến việc mấy đứa con đang ở đây, từ chối thẳng thừng: "Lúc ở nhà cũ họ Tô, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện hôn sự của Tiểu Ý và Cận Xuyên là chuyện của nhà họ Tô và nhà họ Chu, không liên quan gì đến ông."