Lâm Gia Quốc cứ tưởng hôm nay ông ta chủ động đến đây lại còn đồng ý cùng đến nhà họ Chu, Tô Nhân nhất định sẽ cảm động đến mức không nói nên lời.
Nào ngờ bà ấy vẫn còn giận.
Nhìn thấy Chu Cận Xuyên cũng đang ở đây, ông ta cảm thấy mất mặt: "A Nhân! Bà đã là mẹ của năm đứa con rồi, đã hơn năm mươi tuổi rồi, nói những lời giận dỗi như vậy, bà không thấy buồn cười sao? Bà làm như vậy chỉ khiến nhà họ Chu cười cho thôi."
Chu Cận Xuyên nghe vậy cảm thấy khó chịu, định lên tiếng giải thích, nói nhà anh không để bụng chuyện này.
Nào ngờ, chưa đợi anh mở miệng, Tô Nhân đã nói: "Không buồn cười! Không cần! Ông đi mới khiến người ta cười cho đấy!"
Lâm Gia Quốc nghẹn lời, tức giận chỉ tay vào Tô Nhân: "Tôi đã nhượng bộ rồi, rốt cuộc bà muốn náo loạn đến khi nào?"
"Chuyện xảy ra ở nhà cũ họ Tô hôm trước, tôi đã quyết định không so đo với bà nữa, hơn nữa tối qua tôi cũng đã để Tiểu Tuyết về quê rồi, những nhượng bộ này của tôi vẫn chưa đủ để bà nguôi giận sao?"
Mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Nhân cảm thấy không thể nào giao tiếp được với người đàn ông trước mặt: "Tùy ông muốn nghĩ sao, muốn làm gì đều không liên quan gì đến tôi, tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn."
Lâm Gia Quốc cũng sắp phát điên rồi, ông ta quay sang chỉ vào Tô Ý, chất vấn: "Lần này, cô quay về chẳng phải là vì muốn vào nhà họ Lâm sao? Bây giờ Tiểu Tuyết cũng đã đi rồi, vị trí cũng đã nhường lại cho cô rồi? Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau khuyên nhủ mẹ cô đi!"
Tô Ý cười gượng gạo: "Chú, tôi chưa từng nói tôi muốn vào nhà họ Lâm."
"Hơn nữa, sao Lâm Thư Tuyết lại về quê nhanh như vậy, kịp chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Lâm không?"
Lâm Gia Quốc nghe vậy như bị sét đánh: "Cô gọi tôi là gì?"
Lâm Gia Quốc bất ngờ khi nghe đứa con gái ruột của mình gọi mình là "chú", ông ta sững sờ: "Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-432.html.]
Tô Ý chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên: "Tuy tôi không vào nhà họ Lâm, nhưng dù sao chú cũng là ba của mấy anh trai tôi, nên tôi gọi chú một tiếng chú cũng là lẽ thường."
Sắc mặt Lâm Gia Quốc càng thêm khó coi: "Tốt, tốt lắm, hóa ra những gì Tiểu Tuyết nói đều là sự thật, cô đúng là giỏi ăn nói."
Tô Ý cười nhạt: "So với con gái của chú, tôi vẫn còn kém xa.”
Tô Nhân thấy ánh mắt Lâm Gia Quốc nhìn con gái tràn đầy tức giận, kéo cô ra sau lưng: "Lâm Gia Quốc, Tiểu Ý nói đúng, ông vội vàng đưa Tiểu Tuyết về quê như vậy, đã làm xong thủ tục chuyển hộ khẩu chưa?"
Nói xong, bà ấy nhìn chằm chằm vào ông ta.
Thấy vẻ chột dạ trong mắt ông ta, bà ấy không khỏi cười lạnh: "Tôi biết ngay mà, ông căn bản không định để con bé chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Lâm."
DTV
Lâm Gia Quốc hoàn hồn, vội vàng giải thích: "A Nhân, không phải như bà nghĩ đâu, nhà họ Tô kia đều đang ngồi tù, sau này Tiểu Tuyết còn phải thi đại học, nếu chuyển hộ khẩu về quê chỉ làm ảnh hưởng đến tương lai của con bé thôi."
Tô Nhân nghe vậy, không nhịn được bật cười, bà vỗ tay: "Cảm động thật đấy, nhưng bây giờ chúng tôi không rảnh nghe chuyện cảm động của ông, mời ông đi cho, chúng tôi phải đi rồi."
Lâm Gia Quốc bị đuổi trước mặt mọi người, không khỏi tức giận, quay sang nhìn Tô Ý: "Giờ cô hài lòng rồi chứ? Không ngờ cô còn nhỏ tuổi như vậy mà tâm tư lại sâu như thế, đến chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng có thể nghĩ ra."
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai: "Chú đoán sai rồi, là con gái bảo bối của chú tối qua đã đích thân đến nhà khoe khoang với tôi, không chỉ chuyện này, cô ta còn nói chú đã đưa cho cô ta một khoản tiền lớn, đảm bảo cô ta ở quê cũng không lo ăn uống."
"Cô ta còn nói, chú đã hứa với cô ta chỉ cần thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, sẽ cho cô ta quay về nhà họ Lâm."
"À đúng rồi, cô ta nói chú chỉ làm ra vẻ để lừa gạt chúng tôi, căn bản không định để cô ta rời khỏi nhà họ Lâm, nếu không phải cô ta tự mình đến nói cho tôi biết thì tôi cũng lười quan tâm đến chuyện của nhà chú lắm."
Sắc mặt Lâm Gia Quốc càng thêm khó coi, rõ ràng là ông ta đã bị Tô Ý nói trúng tim đen..