Chu Ái Linh thấy ông Chu mới gặp mà đã vô cùng hài lòng, còn lập tức lấy ra phong bao lì xì dày cộm, lúc đó nụ cười trên mặt bà ta suýt nữa thì không giữ được nữa.
"Chị dâu khen tay nghề của Tiểu Ý tốt lắm, vậy không biết hôm nay có cơ hội được thưởng thức không nhỉ?"
Triệu Lam nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, nửa đùa nửa thật nói: "Món ăn dì giúp việc đã chuẩn bị gần xong rồi, vả lại, đâu có chuyện lần đầu đến nhà lại bắt người ta nấu ăn? Cô nói thế, người không biết còn tưởng bà mẹ chồng tương lai là tôi đang cố tình làm khó con dâu đấy!"
Nghe vậy, Chu Ái Linh cười gượng: "Em không có ý đó, chỉ là xào hai món thôi, sao lại gọi là làm khó được? Tiểu Ý chắc không để ý đâu nhỉ?"
Tô Ý nghe lời dặn dò của Triệu Lam từ trước, chỉ cười mỉm mà không nói gì cả.
Triệu Lam lập tức nhếch mép lên tiếng: "Cô cảm thấy không sao, vậy chắc cô quên chuyện lần đầu đến nhà em rể rồi nhỉ?"
Chu Ái Linh nghe vậy, sắc mặt thay đổi: "Không làm thì không làm, sao chị còn nhắc chuyện cũ làm gì.
Không nấu thì pha trà cho các bậc trưởng bối cũng được chứ? Vừa hay để mọi người thử xem trà mới mang từ Hàng Châu về như thế nào."
Một câu nói khiến Tô Nhân và mấy người anh của Tô Ý đều ngơ ngác nhìn nhau.
May thay, Chu Cận Xuyên lập tức đứng ra: "Từ lúc mọi người vào cửa, cô út cứ nói mãi không ngừng, chắc chắn là khát lắm rồi, để cháu pha trà cho cô! Dù sao trà của Tiểu Ý phải đợi đến ngày Tiểu Ý cưới mới dâng được, đến lúc đó cô út nhớ chuẩn bị sẵn phong bao lì xì mới được uống nhé."
Một câu nói khiến mọi người bật cười.
Tô Nhân hài lòng, tán thưởng trong lòng, càng ngày càng thấy vừa ý với chàng rể này.
Triệu Lam trong lòng cũng cảm thấy con trai rõ ràng đã trở nên khôn khéo, chín chắn hơn trước, biết đối nhân xử thế hơn.
Chỉ có Chu Ái Linh là gượng gạo, sắc mặt gần như không giữ được vẻ tự nhiên nữa.
Khi trà đã pha xong, Tô Ý thấy sắc mặt ông Chu hơi mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt lắm, bèn chủ động mang trà đến: "Ông ơi, cháu mời ông uống trà."
Ông Chu vui vẻ nhận lấy chén trà, uống một ngụm, lập tức cảm thấy n.g.ự.c mình thông thoáng hơn nhiều.
Ông ấy vội uống thêm hai ngụm nữa: "Trà ngon, đã nhiều năm rồi ông chưa được uống trà ngon như vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-435.html.]
Nói xong, ông ấy lại vui vẻ mở hộp đựng bánh, lấy một miếng đậu vàng bỏ vào miệng: "Trà này quả là hợp với bánh! Uống xong thấy bụng dễ chịu hẳn."
Triệu Lam liếc nhìn miếng bánh đậu vàng trong tay ba chồng, cũng cảm thấy thèm thuồng.
Nhưng lại ngại không dám xin, bèn khách sáo cầm bánh trên bàn nhà mình lên mời mọi người thưởng thức.
Chu Ái Linh thấy vậy, liền cười nịnh: "Ba ơi, ba cho con nếm thử bánh của ba đi, ba là người yêu thương con nhất mà, chắc sẽ không tiếc con đâu nhỉ?"
Ông cụ uống một ngụm trà, nuốt miếng bánh trong miệng xuống: "Con mơ đẹp nhỉ!"
Nói xong, ông ấy lập tức gọi người giúp việc trong bếp tới: 'Mang bánh và trà về phòng của tôi, không ai được động vào, nhớ để bánh trong tủ lạnh."
Mọi người thấy vậy, ai nấy đều mỉm cười.
Chỉ có chồng cô út khẽ kéo tay Chu Ái Linh, ra hiệu bà ta đừng gây chuyện nữa.
Sau khi tặng quà cho ông Chu xong, Tô Ý lại bận rộn lấy mặt nạ đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Lam và hai người thím.
Tô Nhân tiếp tục giải thích: "Mặt nạ này cũng do Tiểu Ý tự tay làm đấy, bên trong có thêm mấy loại thuốc Đông y, tuy nhìn đen đen trông hơi hãi nhưng hiệu quả xóa nếp nhăn rất tốt, các chị có thể thử xem."
DTV
Triệu Lam nhận lấy, vui vẻ mở ra xem: "Lần trước ở nhà cũ của nhà họ Tô, tôi muốn hỏi nhưng ngại không dám.
Hôm nay vừa nhìn thấy da của chị còn đẹp hơn lần trước, có phải chị cũng dùng mặt nạ này không?"
Tô Nhân cười gật đầu: "Đúng rồi, tối qua Tiểu Ý vừa đắp cho tôi, tôi cũng thấy hiệu quả rất tốt."
Hai người thím nghe vậy cũng hớn hở vây lại, nhìn xem mặt nạ trong tay Triệu Lam, rất ngưỡng mộ.
Tô Ý vội lấy những hộp mặt nạ đã chuẩn bị sẵn đưa cho mỗi người một hộp.
Hai người vui vẻ cười tít mắt: "Hai thím cũng có à!"
Chu Ái Linh đứng xa nhưng vẫn không ngừng chê bai: "Đen đúa đáng sợ thế này mà cũng dám bôi lên mặt sao? Không sợ nổi mẩn à?"
"Tôi thấy thế nào cũng không thể bằng mặt nạ nhập khẩu từ nước ngoài được, hàng đó mới gọi là tốt."