Căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng ngủ nhỏ, phòng khách và bếp càng chật chội hơn, xoay người còn không nổi.
Cô ta thực sự không thể tưởng tượng được, trong môi trường như vậy cô ta phải sống ra sao?
Sau khi rửa tay và ngồi vào bàn ăn, cô ta thấy Vương Phương bưng vài đĩa thức ăn lên, một đĩa thịt xào dưa muối, một đĩa trứng chiên, một đĩa rau xào.
Tô Đại Hải thấy mâm cơm thịnh soạn, nhìn vợ đầy hài lòng: "Vất vả cho em rồi!"
Nói xong, anh ta đặt bát mì trước mặt Lâm Thư Tuyết: "Tay nghề chị dâu em cũng không tệ, ăn thử đi!"
Lâm Thư Tuyết nhìn bát mì nước thanh đạm trước mặt, lại nhìn vài món ăn đạm bạc trên bàn, không khỏi cau mày.
Nhưng bụng cô ta đói quá, đành củi đầu ăn vội.
Vương Phương thấy cô em dâu từ lúc vào nhà đã luôn tỏ vẻ khinh thường, ngay cả một tiếng chị dâu cũng không gọi, trong lòng đã không vui.
Chỉ là nể mặt chồng nên không nói gì.
Lúc này, thấy hai người đều ăn cơm, cô ta tiện miệng hỏi: "Đúng rồi, hai người đã bàn bạc xong sẽ thuê nhà ở đâu chưa? Trưa nay về em nghe nói đối diện nhà mình có căn nhà đang cho thuê đấy."
Nghe vợ nói vậy, Tô Đại Hải đang gắp thức ăn bỗng khựng lại, liền mở miệng giải thích: "Tạm thời không thuê nữa."
"Không thuê nữa? Sao vậy?"
"À, tiền mà Tiểu Tuyết mang về từ Bắc Kinh, trên đường bị mất rồi."
Vương Phương vừa nghe, liền không nhịn được mà đứng bật dậy: "Mất hết rồi? Hai người không giữ nổi một cái túi à? Hay là ngay từ đầu đã chẳng mang tiền về?"
Lúc trước, khi nghe Tô Đại Hải nói em gái sẽ mang một khoản tiền về, Vương Phương cảm thấy rất vui mừng.
Dù sao thì chẳng trông mong được vào Tô Ý, bây giờ đổi lại em gái ruột, lại có tiền, ít nhiều cũng được lợi chút.
Không ngờ mới có chưa đầy một ngày, tiền đã mất sạch?
Lâm Thư Tuyết đang cúi đầu ăn mì, nghe chị dâu nói vậy, lập tức xị mặt buông đũa xuống: "Chị có ý gì? Tiền lúc tôi bỏ vào túi thì anh cả thấy rõ ràng đấy, làm sao mà không mang? Với lại, mấy ngày nữa sẽ có tiền gửi qua."
Vương Phương cười khẩy trong lòng, không nhịn được mà châm biếm: "Vài ngày nữa? Vậy hôm nay ở đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-443.html.]
Tô Đại Hải không vui nói: "Thì ở tạm đi, nhà cũng không phải không có chỗ."
Vương Phương nghe vậy, lập tức nổi giận: "Tô Đại Hải, anh tự nhìn đi, nhà này chỉ có hai phòng, con chúng ta lớn rồi, cái giường vốn dĩ là giường đơn, anh không định cho cô ta ngủ chung với chúng ta đấy chứ?"
Tô Đại Hải nhíu mày suy nghĩ một lát: "Nếu không, để con qua nhà ông bà ngoại ngủ vài ngày?"
"Anh mơ à!" Vương Phương nghe vậy liền tức giận bùng nổ: "Dựa vào cái gì mà chuyện tốt không đến lượt người nhà tôi? Những năm qua, ba mẹ tôi đã giúp chúng ta bao nhiêu anh không biết sao? Ba mẹ anh đi tù làm ba mẹ tôi cũng không ngóc đầu lên nổi trong khu.
Bây giờ anh còn định để người nhà anh vào ở á? Tôi nói cho anh biết, không đời nào!”
Tô Đại Hải không giữ nổi mặt mũi, đứng dậy quát: "Tôi nói với cô chỉ là tạm thời thôi, cô la hét cái gì, có gì thì vào phòng nói."
"Nói gì mà nói, hôm nay phải nói rõ ràng tại đây."
"Hai người về, tôi chẳng phải đã xin phép mua thịt về nấu cơm cho rồi sao? Em gái anh thì tốt quá, từ lúc vào nhà đã ghét cái này ghét cái kia, đến một tiếng chị dâu cũng không gọi.
DTV
Rõ ràng là không xem tôi ra gì!"
"Trước đây Tô Ý đến thì ít ra còn biết mua đồ, tôi thấy người em gái này không đổi còn tốt hơn!"
Lâm Thư Tuyết nghe thấy lời của Vương Phương đã tức giận đến mức không còn cảm giác thèm ăn nữa rồi.
Nhưng thấy anh trai mình vẫn còn đứng về phía mình, cô ta định ngồi yên quan sát, chờ hai người cãi nhau xong rồi sẽ nhân cơ hội đó để châm chọc anh trai.
Đảm bảo hiệu quả vô cùng tốt.
Không ngờ trong lúc cãi vã, Vương Phương lại chỉ trích cô ta.
Cái khác cô ta không thèm để ý, nhưng khi nghe thấy Vương Phương so sánh mình với Tô Ý, cô ta không thể chịu nổi nữa.
“Chị nghĩ tôi muốn đổi sao? Nếu không phải vì hai người tham lam tiền bạc, nhận lợi ích của người khác để làm chứng, tôi sao phải lâm vào cảnh chen chúc trong cái ngôi nhà tồi tàn này chứ?”
“Được rồi, nếu các người không muốn để tôi ở lại, thì tôi cũng không cố chấp ở đây nữa, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Nói xong, cô ta liền xách hành lý định ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy.