Lâm Thư Tuyết thở một hơi thật dài, rồi xuống cầu thang, ngay lập tức, Tô Đại Hải đuổi theo: “Em gái, bây giờ em không có tiền, em có thể đi đâu?”
Lâm Thư Tuyết giật mình nhận ra, dù có về Bắc Kinh thì cũng cần tiền để mua vé xe lửa.
Huống chi, bây giờ không phải là thời điểm để trở về Bắc Kinh.
Cô ta cúi đầu nghĩ một lúc, rồi nghẹn ngào nói: “Anh trai, em không ngờ chị dâu lại không chào đón em như vậy, nếu vậy thì em cũng không làm khó anh nữa.
Hay là anh cho em mượn chút tiền để em ở tạm trong một nhà khách nhé!”
Tô Đại Hải cảm thấy khó xử: “Tiền của anh đều do chị dâu quản lý, hiện tại không còn nhiều.
Hay là thế này, em về quê sống tạm đi, ở đó yên tĩnh, cũng tiện cho em học tập.”
Lâm Thư Tuyết thấy anh ta không chịu bỏ tiền ra, sắc mặt trở nên khó coi.
Nhưng nghĩ đến mình không còn nơi nào để đi, cô ta đành phải đồng ý quay về quê trước.
Dưới ánh nắng gay gắt, Tô Đại Hải đạp xe, chở Lâm Thư Tuyết và hành lý lớn nhỏ, mồ hôi nhễ nhại, hướng về phía nông thôn.
Con đường đất đầy bụi và gồ ghề.
Suốt dọc đường, Lâm Thư Tuyết bị xóc, cô ta la hét kêu than.
Cuối cùng, họ cũng đến được thôn, chưa kịp vào cửa, đã có một đám thôn dân vây quanh để xem náo nhiệt.
DTV
Mọi người thấy Tô Đại Hải lại dẫn một cô gái về, vả lại còn là từ thành phố trở về, liền đùa cợt hỏi: “Đại Hải, cô gái này nhà ai vậy? Sao lại đến nhà cậu ở?”
Tô Đại Hải vội vàng kéo Lâm Thư Tuyết lại giới thiệu: “Đây là Tiểu Tuyết, trước đây đã bị đổi với Tiểu Ý, giờ Tiểu Ý đã tìm được ba mẹ ruột, nên hai người đã đổi lại.
Từ nay Tiểu Tuyết sẽ sống ở đây để học hành chuẩn bị thi cử, có việc gì cần thì mong mọi người sẽ giúp đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-444.html.]
Mọi người đã biết rõ sự thật từ vợ thôn trưởng, nay thấy Tô Đại Hải cố tình che giấu.
Họ đều cười ầm lên: “Thôi đi, toàn là hàng xóm láng giềng, cần gì phải giấu giếm.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều biết cả rồi.
Ba mẹ các người năm xưa đã lén lút đổi con gái của người ta, nghe nói đã bị tuyên án mười năm, còn không biết có ra được không!”
Lâm Thư Tuyết vốn định gây ấn tượng tốt ngay lần đầu khi gặp mặt mọi người.
Nhưng cô ta không ngờ người trong thôn lại thô lỗ như vậy, cô ta không nhịn được, liền mỉa mai: “Chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước thì ai mà rõ được chứ? Dù ba mẹ chúng tôi có phạm sai lầm, thì tôi và anh trai tôi cũng không biết gì.
Xin đừng tính chuyện của thế hệ trước lên đầu chúng tôi.”
Thấy thái độ của cô ta kiêu căng ngạo mạn giống như vị tiểu thư, mọi người cảm thấy khá buồn cười: “Nghe nói những năm qua cô đã gửi về không ít tiền và đồ đạc, sao giờ lại nói không biết gì? Cô tưởng chúng tôi và đám người thành phố dễ bị lừa vậy sao?”
Khi mọi người đang cười đùa, thôn trưởng bất ngờ đi vào: “Được rồi, các người về đi.”
Khi đã đuổi hết mọi người đi, thôn trưởng mới nhìn Tô Đại Hải và Lâm Thư Tuyết một cái: “Nếu các người đã về thôn sống, thì các người cũng biết quy định của thôn, sau này hãy sống yên ổn, đừng gây rắc rối như ba mẹ các người nữa.”
Nói xong, thôn trưởng cũng rời đi.
Khi mọi người tản đi, Lâm Thư Tuyết hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa, tức giận ném hành lý xuống đất, ngồi bệt xuống khóc.
Nếu không phải Tô Ý kiên quyết yêu cầu Tô Nhân đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lâm, thì cô ta sap lại lâm vào cảnh lưu lạc đến nơi nghèo nàn này để bị một đám người quê chế nhạo cơ chứ!
Cái cuộc sống như thế này, cô ta không sống nổi nữa rồi!
Tô Đại Hải đang chuẩn bị kêu cô ta cùng đem chăn màn ra phơi, không ngờ lại thấy cô ta ngồi khóc không chịu đứng dậy.
Nghĩ đến cô ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, anh ta tử tế khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, thực ra nơi đây cũng không có gì xấu, dọn dẹp một chút là có thể ở được rồi, đồ đạc đều có sẵn.”.