Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-04-09 23:29:54
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thêm vào đó, Triệu Lam cứ không ngừng lo lắng mà thỉnh thoảng lại ghé qua thăm nom.

Thời gian hai người ở riêng gần như bằng không.

Ban ngày thì không sao, nhưng rõ ràng hai người đã đăng ký kết hôn, mẹ vợ vẫn muốn Tô Ý sang phòng bên ngủ, khiến anh đêm nào cũng ngồi nhìn tường thở dài.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài cùng nhau một cách quang minh chính đại, lại còn đi tận mười mấy ngày, sao mà không vui cho được?

Tô Ý nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của anh, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Không nhịn được lườm anh một cái: “Anh lái xe lâu rồi, hay để em lái một lúc nhé?"

Chu Cận Xuyên khẽ cong môi: “Không cần đâu, một lát nữa chúng ta ăn cơm trưa ở huyện phía trước, dừng lại nghỉ ngơi một chút, trước khi trời tối thì chắc chúng ta sẽ đến Thạch Thành, khi đó mình sẽ tìm chỗ nghỉ sớm rồi đi dạo quanh một vòng, ngủ một giấc rồi sáng mai tiếp tục lên đường, không mệt chút nào đâu."

Nghe anh nói mọi thứ đâu vào đấy, ban đầu Tô Ý cũng không cảm thấy có gì sai.

Nhưng đến khi nghe nói buổi tối sẽ ngủ lại Thạch Thành, cô mới chợt nhuận ra điều gì đó, biểu cảm cũng trở nên không tự nhiên.

“Chẳng phải tối nay sẽ ngủ chung sao?”

“A, sao tự nhiên lại thấy hồi hộp thế này?”

Chu Cận Xuyên vừa lái xe vừa dùng khóe mắt liếc cô một cái, thấy mặt cô hơi ửng hồng, không khỏi cười mỉm: “Đang nghĩ gì mà mặt đỏ thế?"

Tô Ý lườm anh một cái: “Anh mới đỏ mặt ấy, à này, tối nay mình ở thế nào đây?"

Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Em nghĩ sao? Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp, nhà trọ sẽ không quan tâm đâu."

"Ý em không phải thế, em chỉ là..."

"Em sợ à?"

"Hừ, em có gì mà phải sợ? Chúng ta đã đăng ký kết hôn, chắc chắn là phải ngủ chung rồi, em chỉ hỏi vậy thôi."

Chu Cận Xuyên thấy cô như vậy, một lần nữa không nhịn được cười tươi.

Sau đó một tay anh nắm lấy vô lăng, tay kia nắm tay cô.

DTV

"Đừng nghĩ lung tung nữa, đến khi về đơn vị rồi hãy nói."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-454.html.]

Tô Ý thấy mình bị nhìn thấu, lúng túng đẩy tay anh ra.

"Anh mới nghĩ nhiều ấy, tập trung lái xe đi."

Lái xe suốt cả ngày, đến chiều tối khi hai người đến Thạch Thành, cả hai đều đã mệt mỏi.

Sau khi nhận phòng tại nhà trọ, nghỉ ngơi một lúc, lấy lại sức rồi họ mới cùng nhau ra ngoài dạo chơi.

Sau khi dạo quanh khu phố sầm uất, ăn tối xong, đến khi trời tối muộn rồi, hai người mới quay về.

Vừa vào phòng, Tô Ý vội lấy đồ dùng cá nhân chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt.

Chu Cận Xuyên không nói hai lời, cũng cầm đồ của mình theo sau.

Tô Ý nhìn thấy liền giật mình: “Anh làm gì vậy?"

Chu Cận Xuyên bước đến của rồi dừng lại: “Đây là nơi xa lạ, không an toàn, em vào rửa trước đi, anh đứng ngoài canh chừng, em rửa xong thì anh sẽ vào rửa."

Mặt Tô Ý đỏ bừng lên, vội vã chạy trốn vào trong.

Khi cô vào trong rồi, Chu Cận Xuyên mới không nhịn được nữa, dùng nắm đ.ấ.m che miệng cười khúc khích.

Sau khi Tô Ý vào trong, cô vội vàng tìm một góc nhỏ, lẻn vào không gian.

Cô vốc nước rửa mặt để hạ nhiệt, cũng không dám ở lại lâu, vội vàng tắm qua rồi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy Chu Cận Xuyên vẫn đang bưng chậu đứng chờ ở cửa, cúi đầu chờ đợi.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh mới ngẩng lên nhìn cô: “Rửa xong rồi à?"

Tô Ý khẽ ừ một tiếng: “Em về phòng trước nhé, anh mau rửa mặt đi."

Nói xong, cô chạy một mạch về phòng.

Khi đóng cửa lại, cô mới nhận ra lời nói vừa rồi có chút mập mờ, không biết Chu Cận Xuyên có hiểu lầm cô đang giục anh nhanh lên không?

Thôi kệ, hôm nay đã xấu hổ rồi, thêm một lần nữa cũng không sao.

Dù sao mình cũng đến từ thời hiện đại, không ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi, chẳng lẽ lại sợ người đàn ông chưa từng thấy heo chạy sao?

Nếu thật sự tính toán kỹ, biết đâu anh còn không hiểu nhiều như mình.

Loading...