Lâu không gặp, chị Diêu và chị Trịnh ở lại, nắm tay Tô Ý mà thổn thức không thôi.
Ban đầu, Tô Ý nghĩ rằng sau khi về, nhà cửa chắc sẽ phải dọn dẹp một lúc mới ở được.
Không ngờ khi mở cửa ra, sân vườn vẫn y nguyên như lúc cô rời đi.
Sân được dọn dẹp sạch sẽ, mảnh đất trống bên cạnh cũng đã được trồng đầy rau.
Bên trong nhà cũng được lau chùi sạch sẽ, không một hạt bụi.
“Khi rảnh rỗi bọn chị đều sang dọn dẹp giúp em, Tiểu Quân cũng thường xuyên qua đây, em xem còn thiếu gì không.”
Tô Ý đã cảm động không nói nên lời, vội lấy quà mang từ Bắc Kinh về tặng hai người.
Hai người ban đầu còn từ chối: “Chúng ta đều sống trong đại viện, có nhà ai mà không cần giúp đỡ chứ, mà lại nói, quan hệ giữa chúng ta như thế nào, mà em lại cứ khách sáo với bọn chị."
Tô Ý nhất quyết đưa quà: “Lúc em đi Bắc Kinh chăm sóc đoàn trưởng Chu, Tiểu Vũ và Noãn Noãn đều nhờ hai chị chăm sóc, những thứ này em đặc biệt mang từ Bắc Kinh về, nếu hai chị không nhận, thì chúng em cũng uổng công rồi.”
Nghe vậy, hai người mới nhận lấy.
Sau khi chuyển hết đồ vào nhà, mọi người giúp dọn dẹp xong rồi mới lần lượt rời đi.
Tô Ý ngại ngùng: “Hôm nay chúng tôi không giữ mọi người ở lại ăn cơm, ngày mai khi nhà có đủ đồ, mọi người đến đây tụ tập trước một bữa nhé.”
Chị Trịnh và chị Diêu cười nói: “Không cần khách sáo, hai người đã mệt cả ngày rồi, thu dọn xong sớm mà nghỉ ngơi.”
“Hay chúng tôi nấu cơm xong mang qua đây cho hai người, đỡ phải nấu bữa nay.”
Tạ Tiểu Quân cũng xung phong: “Không cần đâu, một lát nữa tôi sẽ đi lấy cơm từ nhà ăn mang về cho hai người.”
Khi mọi người còn đang tranh nhau lo bữa tối cho hai người, đầu bếp Mã từ nhà đi cùng học trò bưng đĩa bánh bao nóng hồi tới.
“Nghe đồng chí Tạ nói hôm nay hai người về, tôi cố ý gói bánh bao đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-458.html.]
Ngoài bánh bao, Lý Kiến Quốc cũng nấu vài món ăn ở quán cơm và bảo Thiên Hoa chở đồ ăn nóng hổi về.
Khi tiễn mọi người xong, Tô Ý ngồi xuống bàn, nhìn mâm cơm đầy món ăn mà cảm động đến rơi nước mắt.
Chu Cận Xuyên thấy vậy, lấy khăn đã rửa sạch đến lau mặt cho cô: “Đừng khóc nữa, khóc nữa thì cơm canh cũng nguội mất.
Mà nói thật, sao vợ anh rơi nước mắt cũng xinh thế nhỉ.”
Nghe vậy, Tô Ý bật cười, liền lườm anh một cái: “Mọi người đối với chúng ta quá tốt, em thật sự không muốn quay lại Bắc Kinh nữa rồi.”
Chu Cận Xuyên không nhịn được cười: “Vậy thì ở lại đây, đúng lúc anh cũng không muốn đi đâu.”
DTV
“Thật ạ?”
“Ngốc quá, anh đồng ý thì mẹ vợ và các anh có chịu không? Hơn nữa, em còn hứa hẹn với anh là sẽ làm nên chuyện ở Bắc Kinh cơ mà? Sau này muốn đến đây, anh sẽ lái xe đưa em về, anh vẫn còn phải làm nhiệm vụ ở đây nữa.”
Tô Ý nghe xong mới gật đầu, lau mặt: “Được, sau này anh về nhớ đưa em đi cùng nhé.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, rồi câu chuyện dần chuyển sang những thay đổi của mọi người xung quanh.
Cả hai đều nhất trí rằng Lục Trường Chinh có sự thay đổi lớn nhất.
Sau lần bị thương nhẹ và rồi phải tiếp nhận công việc của Chu Cận Xuyên, anh ấy đã trở nên chín chắn và điềm đạm hơn trước rất nhiều.
Dù bề ngoài vẫn giữ sự vui vẻ, nhí nhố, nhưng trong cách hành xử của anh ấy rõ ràng đã có sự trưởng thành.
Trong lúc nói chuyện, Tô Ý chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, liền hỏi: “Sao em không thấy chính ủy Vương và Tần Vân Phong đâu cả?"
Một người là chính ủy, một người là phó đội trưởng từng tham gia nhiệm vụ với họ, lý ra không thể không xuất hiện.
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Anh cũng mới nghe Lục Trường Chinh nói trước khi về, chính ủy Vương vừa bị điều đi, mà còn là điều chuyển giáng chức."
Tô Ý hơi ngạc nhiên: “Bị giáng chức điều đi, có lẽ là vì chuyện của Bạch Nhược Lâm trước đây?".