Tô Ý thu lại ánh mắt từ sân ngoài: “Ô, cảm ơn."
"Anh còn nghe nói hai người đã đăng ký kết hôn rồi à?"
"Ừ, đúng vậy, có lẽ anh còn kịp dự đám cưới của chúng tôi đấy."
Tần Vân Phong cười gượng: “Anh sẽ cố gắng, Tiểu Ý, anh biết giờ nói gì cũng đã muộn, nhưng anh thực sự hối hận rồi.
Trước đây anh đã sai, anh không biết quý trọng em.
Nếu có một ngày..."
Tô Ý thấy anh ta lại bắt đầu nói những lời vô nghĩa, liền mất kiên nhẫn cát ngang: “Thôi đủ rồi, những lời này anh đã nói nhiều lần rồi, không cần phải lặp lại.
Tôi hiểu lòng anh và tôi phải cảm ơn anh vì đã không cưới tôi.
Trời đã tối rồi, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Tần Vân Phong đột ngột bị ngắt lời, không biết phải nói gì tiếp theo.
Thấy Chu Cận Xuyên đã quay lại, anh ta đành cúi chào và chuẩn bị rời đi.
Chu Cận Xuyên nhếch môi cười: “Nói xong rồi chứ?"
"Ừ, nói xong rồi."
"Vậy đi thôi, để tôi tiễn anh."
Tần Vân Phong không hiểu ý định của anh, nhưng không thể từ chối, đành phải cắn răng đi theo.
Khi hai người rời đi, Tô Ý nhìn mâm cơm trên bàn đã nguội ngắt, đột nhiên không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Cô đứng dậy thu dọn hết thức ăn nguội lạnh, mang vào bếp, rồi đổ đầy một nồi nước lớn để đun nước tắm.
Đang bận rộn trong bếp, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Chu Cận Xuyên trở về, tiếp đó là tiếng cửa lớn được khóa chặt.
Tô Ý nhìn người đàn ông bước vào, sắc mặt thay đổi khó đoán, không biết anh đang nghĩ gì.
DTV
Cô chuẩn bị hỏi xem có phải anh đang ghen không.
Không ngờ anh lại bước thẳng vào bếp hỏi: “Em ăn no chưa?"
Tô Ý khẽ đáp: “Em no rồi, bánh bao cũng nguội cả.
Nếu anh chưa no, để em hâm lại cho nóng.”
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi: “Anh cũng no rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-460.html.]
Nếu cả hai đều no, thì nên vận động một chút nào."
Nói xong, anh cúi xuống bế cô lên và bước nhanh vào phòng ngủ.
Đột ngột bị nhấc bổng lên, Tô Ý sợ đến mức vội vàng đưa tay ôm lấy cổ anh: “Làm em giật mình, anh định làm gì? Lửa vẫn chưa tắt mà."
Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó bế cô trở lại bếp: “Tắt lửa đi."
Tô Ý vội vàng đưa tay tắt bếp, liếc anh một cái đầy khó chịu: “Rốt cuộc là anh làm sao thế?"
Vừa nói xong, anh đã bước nhanh vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, Chu Cận Xuyên dùng chân mạnh mẽ đóng cửa lại, rồi đặt cô lên chiếc giường vừa mới thay ga.
Cảm giác nguy hiểm dấy lên trong lòng Tô Ý, cô hãi vội vàng đẩy anh ra: “Anh định làm gì?"
"Làm chuyện hôm qua chưa làm xong."
Lời vừa dứt, những nụ hôn dày đặc liền ập xuống.
Tô Ý run lên, lẩm bẩm đứt quãng: “Em còn chưa tắm mà."
"Không sao, lát nữa tắm cũng được."
"Khoan đã." Tô Ý đưa tay ngăn cản: “Rốt cuộc anh bị làm sao? Không phải anh đang ghen đấy chứ? Vừa rồi bọn em chẳng nói gì mà."
Chu Cận Xuyên mỉm cười khẽ hừ một tiếng: “Anh thèm ghen với anh ta ư? Dù anh có ghen với ai đi nữa, cũng không bao giờ ghen với anh ta."
"Tại sao?"
"...
Vì anh biết em không thích anh ta."
Tô Ý nghe vậy, rõ ràng thấy anh đang ghen, nhưng lại cứ khăng khăng chối, nên cô không nhịn được mà trêu chọc: “Nhưng dù sao trước đây bọn em cũng từng đính hôn, anh thực sự không để ý à?"
Chu Cận Xuyên thấy cô cứ nói mãi, không nhịn được thở dài một hơi, rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Không để ý, hơn nữa người đính hôn với cậu ta trước đây cũng không phải là em."
Nghe xong, Tô Ý giật mình sửng sốt, đôi mắt mở to.
Rõ ràng cô rất ngạc nhiên, anh làm sao mà biết chuyện này?
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì môi cô đã bị anh chặn lại.
"Đừng nói nữa, tập trung đi."
Tô Ý không kịp nghĩ nhiều, cứ thế bị anh cuốn vào một thế giới mới mờ mịt và mơ hồ.
Sau cơn đau nhói, cô mới dần dần lấy lại chút lý trí.