Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-04-09 23:30:38
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhớ đến những lý thuyết mạnh miệng mà mình nói hôm qua, Tô Ý tự dưng đỏ mặt vì xấu hổ.

Thì ra, đến thời điểm này, tất cả lý thuyết đều là vô ích, bản thân cô hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Một lúc sau, Tô Ý cảm thấy mình sắp không thở nổi, nên đành phải xin tha: “Đợi một chút."

Chu Cận Xuyên thấy khuôn mặt cô đầy vẻ đau đớn, vội vàng cúi đầu hỏi khàn khàn: “Sao thế?"

"Đau!"

"Vậy anh đưa em đi rửa một chút."

Nói xong, anh cúi xuống bế cô đi.

"Quần áo chưa mặc mà!"

"Nhà mình không có ai đâu."

"Nhưng mà không được!"

Tô Ý cắn môi, vội vàng cầm một tấm chăn trên giường quấn vào người.

Khi đến phòng tắm, Chu Cận Xuyên mới đặt cô xuống, nhanh chóng đổ đầy nước vào bồn tắm.

"Nhiệt độ nước vừa phải, mau vào tắm đi."

Tô Ý cảm thấy toàn thân đau nhức, như thể vừa bị một vật nặng nghiền qua Vì vậy, khi anh không để ý, cô đã đổi nước trong bồn thành linh tuyền của mình.

Sau khi ngâm mình một lát, cơ thể cô dần dần trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này, sức lực vốn đã cạn kiệt của cô cũng dần hồi phục.

Tô Ý nghĩ rằng sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này, đau dài không bằng đau ngắn.

Vì vậy, cô chủ động tiến về phía anh.

Lúc ngồi dậy, bên ngoài cửa sổ đã là đêm khuya tĩnh mịch.

Nhìn xung quanh căn phòng đầy nước văng tung tóe, Tô Ý xấu hổ làm như không nhìn thấy.

Nụ cười trên môi Chu Cận Xuyên vẫn không hề tắt: “Để lát nữa anh dọn dẹp."

Khi Tô Ý thay xong quần áo nằm lên giường, mí mắt cô nặng trĩu như ngàn cân.

Cô vốn định tiếp tục hỏi anh câu ban nãy có ý gì, nhưng thực sự không chịu nổi nữa, đành mơ màng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tô Ý ngủ một mạch đến mười giờ sáng hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-461.html.]

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện trong nhà đã không còn bóng dáng của Chu Cận Xuyên.

Cô dậy đi quanh nhà một vòng, rồi phát hiện trên bàn trong phòng khách có một tờ giấy nhắn: “Trong nồi có bữa sáng, dậy rồi thì gọi cho anh.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, Tô Ý không biết phải nói gì khi gọi điện, cảm thấy ngại ngùng.

Cô quyết định ăn sáng trước, sau đó thu dọn một chút rồi ra ngoài chơi.

Khi đến nhà chị Diêu, cô thấy chị ấy và chị Trịnh đang khâu vá nói chuyện với nhau.

Thấy Tô Ý đến, hai người liền vội vàng kéo ghế cho cô: “Sáng nay bọn chị định đến tìm em chơi nhưng sáng sớm khi đoàn trưởng Chu rời nhà nói là em vẫn chưa dậy, nên bọn chị không dám làm phiền.

Tô Ý, tối qua em ngủ không ngon à?"

Nghe vậy, Tô Ý lập tức ngượng ngùng, chân không tự giác mà nhấn xuống sàn.

DTV

"Không phải đâu, chỉ là đi xe lâu quá, hơi mệt nên dậy muộn một chút thôi."

"Vậy thì tốt rồi.

Đúng rồi, tối qua nghe nhà em cứ có tiếng nước chảy mãi, không phải là vòi nước lâu ngày không dùng bị rỉ đấy chứ?"

"Không phải đâu, Cận Xuyên vừa về nên kích động không ngủ được, đi lau nhà một chút thôi."

"Không ngờ đoàn trưởng Chu lại chăm chỉ việc nhà đến vậy, đúng là một người đàn ông tốt."

Tô Ý nghĩ hôm nay chắc khó mà tiếp tục trò chuyện được nữa.

Cô vội vàng tìm cớ, rồi nhanh chóng đi lên thị trấn.

Khi đến quán cơm, mấy người trong đó dường như không biết chuyện gì nên cũng không hỏi han gì về việc cô dậy muộn.

Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện với mọi người một lúc, rồi chủ động giúp đỡ công việc.

Không ngờ vừa mới bận rộn được một lát, Chu Cận Xuyên đã tìm đến.

"Sao em không gọi cho anh? Em không thấy giấy nhắn à?"

Tô Ý ngại ngùng chớp mắt: “Thấy rồi, em đâu có việc cần gọi anh, anh cứ lo việc của anh đi.

À đúng rồi, sao anh biết em ở đây?"

Chu Cận Xuyên cúi đầu cười nhẹ: “Anh sợ em ngủ quên đến trưa không kịp ăn trưa, nên vừa nãy đặc biệt quay về tìm em.

Chị Dương nói em đã lên thị trấn."

"Phải rồi, sao họ cứ khen anh chăm chỉ việc nhà thế?"

Tô Ý không nhịn được, vội vàng cúi đầu lấy tay che miệng cười: “Không có gì đâu, chắc chỉ là lời khách sáo thôi mà."

Loading...