Dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt đen của anh ngày càng sâu thẳm, không thể rời mắt khỏi cô.
Cô khẽ hắng giọng, rồi bắt đầu cất tiếng hát...
“Anh hỏi rằng em yêu anh nhiều thế nào?"
“Tình yêu của em có anh trăng nói hộ, chẳng thay cũng chẳng đổi.”
Tô Ý vừa hát vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Cận Xuyên.
Thấy anh cũng đang nhìn mình với ánh mắt cháy bỏng, cô không nhịn được mà khẽ nhếch môi.
Sợ bị người khác phát hiện, cô chỉ nhìn một lúc rồi lại dời mắt đi.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tình yêu tràn ngập không gian đã không thể che giấu.
May mắn là mọi người đều đang tập trung lắng nghe cô hát, không ai nhận ra.
Ngay cả những người ngồi gần cũng không cảm thấy có gì bất thường, dù sao họ cũng là cặp vợ chồng mới cưới, hôm nay lại là ngày đặc biệt của hai người.
Khi bài hát kết thúc, mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay.
Tô Ý cúi chào, rồi mỉm cười bước xuống sân khấu.
Ở hậu trường, Tô Ý bị đoàn trưởng Đặng và các thành viên đoàn văn công vây quanh một lúc lâu, sau đó mới được thả đi.
Khi Tô Ý trở lại phía trước, mọi người đã dần dần rời đi hết cả.
Chỉ còn Chu Cận Xuyên vẫn ngồi ở chỗ cũ, thấy cô đến, anh mới chậm rãi đứng dậy bước về phía cô.
Chu Cận Xuyên đứng dậy, bước tới chỗ cô, đến gần, anh theo bản năng nắm lấy tay cô: “Vợ à, về nhà thôi."
Tô Ý nhìn quanh thấy không còn ai xung quanh, mới yên tâm để anh nắm tay mình: “Ừ."
Dưới màn đêm, hai người nắm tay nhau bước nhanh về nhà.
Vừa bước vào cổng, khi Chu Cận Xuyên đóng cửa lại, anh nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào phía sau cánh cửa.
"Sao vậy?"
Chu Cận Xuyên không nói gì, chỉ kéo tay cô đặt lên n.g.ự.c mình.
Rồi anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-464.html.]
"Vợ à, cảm ơn em, đây là món quà cưới tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được."
Nói rồi, anh lại cúi xuống hôn cô lần nữa.
Tay của Tô Ý vẫn đặt trên n.g.ự.c anh, cảm nhận nhịp đập hỗn loạn và mạnh mẽ của trái tim anh, khiến trái tim cô cũng có chút rối loạn theo.
Sau khi quấn quýt sau cánh cửa một hồi, cô thở dốc nói: “Vào...
phòng."
Chu Cận Xuyên đồng ý, rồi bế bổng cô lên, bước vào trong phòng.
Chưa kịp bước chân vào phòng, thì tiếng chuông điện thoại trong nhà đã vang lên.
Hai người nhìn nhau, không thể đoán được ai lại gọi vào giờ này.
Chu Cận Xuyên vẫn một tay bế cô, tay kia nhấc điện thoại: “Alo..."
"Vâng, mẹ, là con, Tiểu Ý cũng ở đây, vâng ạ, con để cô ấy nghe máy."
Nói xong, anh tỏ ra bất lực đưa ống nghe cho Tô Ý.
Tô Ý nhận ra đó là cuộc gọi từ mẹ mình, liền vội vàng giãy khỏi vòng tay của anh, vừa nói: “Vâng, mẹ, là con đây, mẹ gọi muộn thế này có chuyện gì không?"
"Vâng, đúng rồi, hôm nay là tiệc cưới trong đại viện, sau đó bọn con còn tham gia tiệc mừng công ở hội trường nữa, vừa kết thúc mới về đến nhà."
Tô Ý nhanh chóng trò chuyện vài câu với mẹ, thấy bà có vẻ hơi ngập ngừng, liền chủ động hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Chu Cận Xuyên đứng bên cạnh, thỉnh thoảng ra hiệu cho Tô Ý, giục cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Tô Ý trừng mắt nhìn anh, dùng ngón tay làm dấu hiệu bảo anh im lặng.
Rồi cô nghe thấy mẹ mình nói tiếp: “Mẹ nghĩ hôm nay các con cũng đã tổ chức lễ cưới rồi, theo lý thì có thể sống chung với nhau rồi, chỉ là...
DTV
"
Tô Ý nghe xong, lập tức đỏ mặt: “Mẹ..."
"Con đừng ngại, mẹ nghĩ là trước đây Cận Xuyên bị thương, nằm viện lâu như vậy, lại dùng nhiều loại thuốc tây, mà thuốc thì có ba phần độc, mẹ đã đặc biệt hỏi bác sĩ, họ nói rằng với tình trạng hiện tại của Cận Xuyên thì không nên có con, vì vậy các con nhất định phải chú ý nhé."
Tô Ý ngay lập tức hiểu được nỗi lo lắng của mẹ, vội vàng đồng ý: “Mẹ cứ yên tâm, chúng con biết rồi.”
Nói xong, cô liền nhanh chóng cúp máy.