Mới bao lâu không gặp, sao lại đột nhiên trở nên tiều tụy và khốn khổ như vậy chứ?
Không chỉ quần áo trên người bẩn thỉu, xám xịt, mà ngay cả những món đồ bán trên quầy cũng chỉ là những vật dụng rẻ tiền.
Tô Ý thấy vậy không kìm được mà đặt câu hỏi: “Hai người không phải đi Dương Thành rồi à? Sao lại ở đây bày quầy bán đồ?"
Gặp lại người quen cũ đột ngột, hơn nữa là trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời, Giang Viễn thực sự cảm thấy bối rối.
Thấy Tô Ý hỏi như vậy, anh ta cười gượng rồi nói: “Haiz, đừng nhắc nữa, mọi chuyện đã qua rồi, may mà lúc đó chị không đi Dương Thành."
Nghe anh ta nói vậy, Tô Ý càng thêm bối rối: “Bên đó xảy ra chuyện gì à? Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Lục Tử thấy vậy liền nhanh chóng giải thích: “Chị Tô, chúng tôi bị lừa ở Dương Thành, tiền cũng mất, hàng hóa cũng chẳng nhận được."
Tô Ý ngạc nhiên: “Sao lại như thế được? Hai người đã báo công an chưa?"
"Báo rồi, nhưng làm sao mà dễ tìm được người thế, tất cả đều là một cái bẫy đã được giăng sẵn, chờ chúng tôi tự đ.â.m đầu vào.
Tóm lại, bọn tôi đã mất hết số tiền dành dụm, nên phải bán cả xe để trả nợ."
Nghe xong, Tô Ý không khỏi thở dài trong lòng, rồi an ủi: “Cũng may là người không sao.
Hai người chưa ăn gì phải không? Vừa hay bọn tôi cũng đang đi ăn trưa, hay là cùng đi nhé?"
Nói xong, cô nhìn về phía Chu Cận Xuyên.
Chu Cận Xuyên cũng gật đầu nhẹ: “Cùng đi đi, chúng ta tìm chỗ gần đây mà ăn."
Giang Viễn và Lục Tử liếc nhìn nhau rồi đồng ý ngay lập tức.
Hai người thu dọn đồ đạc xong liền theo Chu Cận Xuyên và Tô Ý vào quán ăn.
Tô Ý thấy cả hai gầy đi nhiều, nên gọi khá nhiều món ăn.
Ban đầu, hai người còn giữ ý, nhưng sau đó thì vì quá đói mà chẳng thể giữ kẽ nữa.
Sau khi ăn một lúc, họ mới ngẩng đầu nhìn lại hai người: “Đoàn trưởng Chu, chị Tô, hai người từ Bắc Kinh về à? Không phải trước đây đoàn trưởng Chu bị thương sao? Giờ theo như chúng tôi thấy thì có vẻ anh đã khỏe lại rồi nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-466.html.]
DTV
Tô Ý gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy đã khỏe lại rồi.
Chúng tôi về đây cũng đã gần mười ngày, hôm nay định lái xe về Bắc Kinh, nhưng tiện đường vào thành phố để ăn trưa, ai ngờ lại tình cờ gặp hai người."
Giang Viễn liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay hai người: “Vậy hai người đã kết hôn rồi?"
Tô Ý cười nhẹ: “Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ lấy kẹo cưới cho hai người."
"Đúng rồi, sau này hai người định làm gì? Có còn muốn đi về phương Nam không?"
Giang Viễn và Lục Tử lại nhìn nhau: “Phương Nam à? Thôi, bây giờ bọn tôi cũng chẳng còn vốn liếng gì, chỉ có thể tạm thời làm mấy công việc nhỏ lẻ tại quê nhà, xem tình hình rồi tính tiếp."
"Nói thật, phương Nam khác hẳn với chỗ mình, ở đó mua bán tấp nập, người làm ăn rất nhiều, đúng là một nơi tuyệt vời."
Tô Ý nhận thấy dù lời nói của hai người có vẻ chán nản, nhưng ánh mắt họ vẫn chứa đầy khát khao đối với phương Nam.
Ngẫm nghĩ một chút, cô vẫn khuyên: “Bây giờ mọi thứ mới bắt đầu được nới lỏng, nhiều việc còn chưa có những chuẩn mực, bị lừa cũng là điều dễ hiểu.
Coi như là bài học, sau này cẩn thận hơn là được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, kinh doanh vẫn cần phải tiếp tục."
Giang Viễn ngơ ngác một chút: “Chị cũng nghĩ là việc này có thể tiếp tục được à?"
Tô Ý mỉm cười: “Tất nhiên rồi, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Nhưng lần sau phải sáng suốt hơn, đừng để bị lừa nữa."
Nói xong, Tô Ý lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi.
"Đây là danh thiếp của anh ba tôi.
Khi về nhà, tôi sẽ nói với anh ấy về tình hình của hai người.
Nếu hai người muốn, có thể cân nhắc làm việc với anh ấy."
"Anh ba?" Giang Viễn và Lục Tử đều sững sờ: “Không phải anh ba chị đang ở tù sao?"
Tô Ý cũng ngạc nhiên trong giây lát, rồi cười và kể về việc tìm lại được mẹ ruột và các anh trai..